Page 34 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 34

đồng bào và các đoàn thể làm thế nào để chia sẻ   Bác lại dặn chỉ cần 2 bảo vệ, 1 lái xe đi cùng
 cuộc vui Xuân mừng Tết với:   nên tôi rất lo  lắng, bởi ta vừa giành  được chính
 Những chiến sĩ oanh liệt ở trước mặt trận,   quyền, các thế lực phản động vẫn đang rắp tâm
 Những gia quyến các chiến sĩ,   phá hoại cách mạng. Thấy tôi không yên tâm, Bác

 Những đồng bào nghèo nàn,   giải thích và động viên: "Chú có biết cách bảo vệ
 Sao cho mọi người đều được hưởng các thú vui   tốt nhất là gì không? Bảo vệ tốt nhất là bí mật và
 về Tết Xuân đầu tiên của nước Việt Nam độc lập".   bất ngờ!".
 Ngay chiều hôm đó, Bác lại viết thư gửi thanh   Bác nói thêm:
 niên và nhi đồng. Bác gửi riêng cho thanh niên và   - Dân ta rất tốt. Chú phải tin vào dân.
 nhi đồng bởi đây là những chủ nhân tương lai của   Lời nói của Bác làm tôi bình tĩnh hơn, nhưng
 đất nước, cả nước đang đặt niềm tin vào thế hệ trẻ   vẫn chưa hết lo. Là một cán bộ hoạt động bí mật
 mà thư trước Bác chưa nhắc  đến. Bác  đọc chậm   ở Hà Nội, tôi hiểu khá tường tận các đường phố
 rãi cho tôi viết và cẩn thận sửa lại một số từ mà   nên sắp sẵn trong đầu những chỗ sẽ đến, những
 Bác chưa vừa lòng. Lời so sánh trong thư làm cho   phố sẽ đi qua, làm thế nào để đường đi ngắn và
 bất cứ bạn trẻ nào khi  đọc, khi nghe cũng  đều   an toàn.
 thấy một sức xuân phơi phới trong mình: "Một   19 giờ ngày 30 Tết, trời tối đen. Cái tối đêm 30.
 năm khởi đầu từ mùa Xuân. Một đời khởi đầu từ   Trời rét ngọt. Năm Bác cháu lên xe. Xe chạy qua

 tuổi trẻ. Tuổi trẻ là  mùa xuân của xã hội". Thư   từng phố vắng vẻ. Cái ồn ào, sôi động của không
 Bác khuyên bảo: "Năm mới, chúng ta thực hành   khí  đón Tết giờ này  đã chuyển  vào trong từng
 đời sống mới  để trở nên những công dân  mới,   ngôi nhà, để lại cho đường phố một vẻ yên tĩnh lạ
 xứng đáng với nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa".   thường. Xe dừng lại  ở  đầu ngõ Hàng  Đũa, phố
 Ngày 1 tháng 2 năm 1946, tức 30 Tết, từ sáng   Sinh Từ. Bác cháu lần mò vào trong ngõ. Đường
 sớm, anh Cả (tức đồng chí Nguyễn Lương Bằng)   mấp mô, có lúc phải bật đèn pin. Tôi đưa Bác vào
 mang đến hai bọc nói là Bác đã dặn. Chiều lúc đi   một nhà ở cuối ngõ, gọi cửa không thấy tiếng trả
 làm về, Bác nói với tôi:   lời. Không cài then,  tôi  đẩy cửa vào một căn
 - Tối nay, chú đưa Bác đến thăm một số gia   phòng hẹp lạnh lẽo. Ngọn đèn dầu nhỏ không đủ
 đình Tết nghèo, Tết vừa, Tết khá, Tết sang. Chú   soi sáng. Tôi hỏi to:

 không phải báo trước cho bất cứ ai.   - Nhà có ai không?


    31              32
   29   30   31   32   33   34   35   36   37   38   39