Page 90 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 90

đích: đánh đuổi thực dân Pháp làm cho nước nhà   Chúng tôi yên tâm quyết  định cho xe tranh
 thống nhất, độc lập. Người nhấn mạnh phải kiên   thủ thời gian chạy tiếp. Thế rồi, xe qua được ngã
 quyết khắc phục những khuyết  điểm cá  nhân   ba  đường Xuân Mai một cách an  toàn. Lúc  này
 chủ nghĩa  thì cách mạng mới  đi  đến thắng lợi   không thể tiếp tục đi trên chiếc xe lọc cọc đó được

 hoàn toàn.       nữa. Mấy Bác  cháu xuống  đi tiếp bằng xe  ngựa
 Ngày 2 tháng 3 năm 1947, Bác được báo cáo   chở thuê của dân. Để bảo đảm bí mật, Bác quàng
 xe tăng Pháp  đến gần khu vực Sài Sơn. Ngay   khăn che kín râu, tay xách nải chuối chín  như
 chiều ngày 3 tháng  3, Bác chuyển  đến  động   một người dân tản cư thực sự. Đó là ngày 4 tháng 3
 Hoàng Xá,  gần huyện lỵ Quốc Oai. Nhưng ngay   năm 1947. (Đến hôm nay tôi vẫn chắc rằng, trong
 hôm sau, xe tăng giặc đã tiến đến phía bên kia bờ   dòng người tản cư hôm đó, chắc không một ai biết
 đê. Ngày 4 tháng 3, Bác rời Sơn Tây qua bến phà   có vị Chủ tịch nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa
 Trung Hà sang đất Phú Thọ trên đường di chuyển   cùng đi trên một chuyến xe ngựa). Có một tốp trẻ
 lên căn cứ Việt Bắc. Chiếc xe cũ màu đen đưa Bác   em chạy theo xe, Bác bẻ chuối chia cho các cháu
 tiếp tục cuộc hành trình. Lúc này, quân Pháp sắp   và bảo:
 sửa đánh chiếm Xuân Mai cho nên xe phải vượt   - Thôi, các cháu đừng chạy nữa, phải giữ sức
 qua ngã ba  đường Xuân Mai  đi Sơn Tây trong   để kháng chiến lâu dài.
 đêm ngày 4 tháng 3.   Xe ngựa đưa Bác đến thị xã Sơn Tây thì trời

 Chiếc xe cũ chạy rất chậm vì đồng bào gồng   đã tang tảng sáng. Lúc đó, xe ôtô đã kịp sửa xong
 gánh đi tản cư rất đông. Xe đi được nửa tiếng thì   đến đón Bác tiếp tục đi. Xe qua thị xã Sơn Tây và
 nổ lốp. Nhưng may còn có lốp xơ cua. Chúng tôi   tới bến phà Trung Hà. Nhìn những chiếc xe nối
 và anh Nền (lái xe) vội vàng thay lốp. Nhưng đi   tiếp nhau thành một hàng dài chờ qua phà, anh
 được nửa tiếng nữa, lại nổ lốp tiếp. Thời gian   em chúng tôi đều tỏ ra ái ngại, vì không biết bao
 không còn nhiều nữa. Anh Trần Đăng Ninh bàn   giờ mới có thể đưa được xe sang bên kia sông. Gỡ
 với tôi cách khắc phục và đề nghị báo cáo với Bác.   thế bí, để anh Ninh ở lại với Bác, tôi đi đò sang
 Nghe xong, Bác bảo:   sông và gặp anh Hoàng Văn Thái, cũng đang chờ
 - Trung  ương  đã  giao trách nhiệm cho các   qua phà. Tôi nảy ra  ý  định  đổi xe, nhưng anh
 chú, các chú nắm chắc tình hình, bàn cách khắc   Thái không chịu. Tôi buộc phải ra hiệu,  để anh

 phục tốt nhất mà thực hiện.   Thái hiểu Bác cũng chờ xe  ở bên kia. Anh Thái


    87              88
   85   86   87   88   89   90   91   92   93   94   95