Page 15 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 15
thêm vào đó là đường trơn, gió rét. Tình cảnh
ấy khiến tôi nhớ lại câu đối mà cha tôi
thường đọc:
“Đi đường đất thịt trơn như mỡ
Ngồi gốc cây da rét tận xương”
Có những đoạn đường đất đỏ, bùn lút mắt
cá, đi một bước, trượt hai bước. Bác bảo rút
dép cao su ra, xắn quần quá đầu gối, tay thì
chống gậy mà đi. Trong mấy anh em chúng tôi,
bác sĩ Chân đi kém nhất, mà lại có nhiệm vụ
phải đi theo kịp Bác. Nhiều khi đồng chí ấy
muốn nghỉ chân, nhưng không dám nói. Một
buổi sáng, mưa như đê trên trời bị vỡ, sau khi
đi được vài tiếng đồng hồ, thì thấy mấy mái
nhà nhấp nhô dưới rừng cây cổ thụ. Nỗi lòng
không nín được nữa, bác sĩ ta bèn thốt ra một
tiếng, chỉ một tiếng thôi: “Nhà!”.
Bác cười và bảo: “Đúng rồi! Đó là lán của
các anh em vận tải đấy...”. Chúng tôi hiểu ý
Bác, nhìn nhau cười thầm.
13