Page 159 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 159
Tôi nói: “Thưa Bác, lúc đang bị giam Bác có
làm nhiều thơ. Nếu Bác cho đăng lên báo, chắc
cán bộ và đồng bào sẽ hoan nghênh lắm...”.
Bác cười và trả lời: “Các chú không nhắc
thì Bác cũng không nhớ đến nữa. Bác không
phải là người hay thơ, mà thơ của Bác cũng
không hay. Mười mấy tháng bị nhốt trong cái
phòng u ám và quạnh hiu, một hình một
bóng, không được nói chuyện với ai, không
có việc gì làm. Muốn “du lịch” thì đi dọc chỉ
năm bước, đi ngang bốn bước. Để “tiêu
khiển” ngày giờ, chỉ có cách nghêu ngao, vắn
tắt ghi lại sinh hoạt của người ở tù, cho khây
khỏa thế thôi, phải thơ phú gì đâu...”.
Khi được thả ra, mắt Bác nhìn kém, chân
bước không được, Bác quyết tâm tập đi, mỗi
ngày 10 bước, dù đau mà phải bò, phải lết, cũng
phải được 10 bước mới thôi. Cuối cùng Bác
chẳng những đi vững mà còn trèo được núi.
157