Page 175 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 175
Còn đài “Tự Do” của ngụy thì tường thuật: “... Các Lẫn trong tiếng sóng nhẫn nại dè dặt đập vào bờ
phi tuần, trực thăng, khu trục võ trang được gọi đá, chúng tôi nghe hình như có cả những hơi thở
đến bắn phá. Lực lượng tăng viện đến thì cuộc lục gấp gáp, những tiếng nói đứt nối từ đâu vọng tới.
soát bắt đầu. Một toán từ phía bắc xuống, một Chiều tà, man mác, se lạnh...
nhóm từ dọc đồi phía nam tiến lên, một lực lượng Theo hướng dẫn của anh Lâm, chúng tôi men
khác gồm bốn tàu dàn hàng ngang tiến vào vịnh. lên ngọn núi đá và không mấy khó khăn để nhận
HQ.12, HQ.617 tiếp tục bắn phá vào sườn núi yểm ra đài chỉ huy của tàu 235 lút chìm giữa gai rậm,
trợ, nhưng chỗ này có nhiều đá ngầm và san hô cỏ lác. Sức công phá của khối thuốc nổ mạnh đến
nên bốn tàu này đều bị cạn, các chiến sĩ đành vậy sao? Chính trong khoang thép này, đã nhiều
xuống nước vào để hợp lực với lực lượng trên bờ...”. lần Phan Vinh điều khiển con tàu luồn lách qua
... Trời đã chiều chiều, nhưng rõ ý định của đá ngầm, qua tuyến phòng thủ của địch chở vũ
chúng tôi, chủ tịch xã Ninh Vân Trà Thái Lâm sốt khí vào chiến trường, và cũng trong khoang máy
sắng điều xuồng máy và đưa chúng tôi đến vị trí này anh và đồng đội đã giật ngòi nổ để một cột lửa
tàu nổ. Anh phàn nàn: bùng lên giữa biển khơi... Gần hai mươi lăm năm
- Các anh là những người đầu tiên tới đây sau rồi mà những gì đập vào mắt cứ khiến chúng tôi
vụ đó. Ngỡ trên quên chớ! Một phần tư thế kỷ rồi... nao cả lòng. Xác tàu, một nửa văng lên đang rã
Vâng, đã 23 năm đằng đẵng! Đã 23 lần lá
rụng, 23 lần những mầm non nhú lên... Anh trách nát nằm chỏng chơ lưng chừng sườn núi Bà Nam
là phải, anh Lâm, chúng tôi không quên đồng đội này, một nửa biển ngậm dưới kia, còn anh, anh
của mình, nhưng hãy hiểu cho chúng tôi, chúng nằm nơi nào, Phan Vinh?...
tôi chỉ là người lính. Vâng, lính trơn... Chiếc máy trong tay Lê Đức Do run run. Tôi
Đến sát một mỏm núi đá, xuồng dừng lại. rõ đồng nghiệp của mình đang xúc động. Hai mươi
- Đây là Bãi Giữa! - Trà Thái Lâm nói và chỉ ba năm rồi mới có những thước phim về các anh,
tay về phía trước. cũng là quá muộn...!
Chúng tôi cùng nhìn xuống. Lập lờ dưới mặt Ngậm ngùi, chúng tôi chỉ biết cùng anh Lâm
nước, những khối sắt han rỉ nằm lặng phắc. Đây và bà con Ninh Vân thắp cho các anh và con tàu
là mũi tàu hay khoang máy? Còn dấu tích nào của một nén nhang...
đồng đội chúng tôi vẫn ẩn chìm dưới đó? Có cái gì Khi hương đã tàn, ngồi bên xác nửa con tàu,
cay cay nơi sống mũi, chúng tôi bỏ mũ, lặng im... người chủ tịch xã kể:
173 174