Page 48 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 48
khi tới Thủ đô, chị mong ngày mong đêm được sớm thấy thông báo chính thức thế nào về sức khỏe của Bác, nhưng
Bác Hồ. Một hôm, thật hết sức bất ngờ, chị được Trung nhân dân cũng biết Bác mệt nhiều.
ương gọi vào Phủ Chủ tịch gặp Bác! Không biết tin ở đâu phát ra mà ở Thủ đô từng nhóm
Cùng tiếp khách với Bác hôm ấy có cả Thủ tướng Phạm người tụ tập đều truyền cho nhau nghe tin Bác mệt và kể
Văn Đồng. Gặp Bác, điều đầu tiên chị thưa với Bác là: lại cho nhau nghe câu chuyện sau đây:
- Chúng cháu ở miền Nam, vâng theo lời Bác, không “Trên giường bệnh, Bác hỏi:
nề hy sinh gian khổ, đánh Mỹ đến một trăm năm cũng - Trong Nam mấy hôm nay đánh thế nào?
không sợ. Chỉ sợ một điều là Bác trăm tuổi. - Thưa Bác, anh em trong ấy đang đánh tốt lắm.
Chị đã nói ra cái điều mà mọi người hằng nghĩ, - Quốc khánh năm nay có đốt pháo hoa cho đồng bào
nhưng không ai dám và muốn nhắc đến. Một cái gì vui không?”...
thoáng qua nhanh, rất nhanh, trên vầng trán, đôi mắt, đôi
môi và chòm râu bạc của Bác. Bác quay lại hỏi Thủ tướng
Phạm Văn Đồng:
- Năm nay Bác bảy mươi mấy rồi, chú?
- Thưa Bác, năm nay Bác bảy mươi chín.
Bác mỉm cười, mắt ánh lên hóm hỉnh:
- Thế thì còn đến 21 năm nữa Bác mới trăm tuổi. Bác
kêu gọi các cô, các chú đánh Mỹ 5, 10, 20 năm chứ có
bao giờ Bác nói 21 năm đâu. Nếu hai mươi năm nữa mà
ta thắng Mỹ thì Bác cũng còn một năm để vào thăm các
cụ, các cô, các chú, các cháu miền Nam...
Thấy Bác nói vui như vậy, chị cán bộ miền Nam thấy
vững lòng. Chị thầm tin rằng, rồi đây đánh Mỹ xong, thế
nào Bác cũng sẽ vào thăm đồng bào miền Nam, để đồng
bào miền Nam thỏa lòng mong ước.
Trước ngày mùng 2-9-1969, Nha khí tượng phát đi
một thông báo khô khan như thường lệ: “Cơn bão số 3...”.
Tối hôm mùng một, không thấy Bác dự lễ mừng
Quốc khánh, người dân Thủ đô cảm thấy lo lắng. Chưa có
45 46