Page 124 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 124
Có tháng chỉ ăn toàn cháo bắp. Một thời gian dài thức
ăn hầu như chỉ có chuối rừng. Được cái chuối rừng ở đây
rất nhiều. Chặt cây chuối về, bóc lần vỏ ngoài lấy nõn
trắng bên trong, thái nhỏ, bỏ lên chảo cho chút nước và
muối, nấu chín là xong. Thỉnh thoảng để cho khác vị, các
XV đồng chí lấy hoa chuối về thái nhỏ, bóp muối rồi bỏ vào
ống nứa đem nướng cho hoa chuối có thêm mùi vị của nứa.
Các đồng chí gọi đùa món này là “thịt lợn rừng xào mỡ
Địch khủng bố càng mạnh, số đồng chí “đi bí mật”
thiên nhiên”. Nước uống thì nấu với lá cây ngô vàng, uống
ngày càng nhiều.
đăng đắng, nhưng các đồng chí địa phương bảo lá cây này
Việc kiếm lương thực cho một số người khá đông như
bổ máu. Ăn uống như vậy một thời gian, nhiều khi leo núi
vậy từ tháng này qua tháng khác, trở nên rất khó khăn. thấy đầu gối bủn rủn. Nhiều đồng chí ốm. Nhưng bệnh
Bọn địch biết rõ những người hoạt động bí mật ẩn náu phổ biến là lên ban và sốt nóng. Một buổi sáng có con tê tê
trên rừng núi, sống dựa chủ yếu vào nguồn lương thực chui vào nằm ngay sau lán. Một đồng chí reo lên: “Thuốc
trong các làng. Chúng ra lệnh cấm ngặt không cho ai được đây rồi!” và cầm khúc gỗ đập mạnh vào lưng nó. Con vật
mang một chút thóc gạo, ngũ cốc ra khỏi làng. Có những cuộn tròn ngay lại, bị anh em tóm luôn. Lâu lắm, bữa ăn
bà con đã nghĩ ra cách, khi gặt đập lúa xong thì để lại một của cơ quan lại mới có chút thịt. Ăn xong bữa, chúng tôi
ít ngay tại ruộng. Chúng tôi lượm về, giã giập vỏ ngoài, đều cảm thấy như người khỏe lên.
sàng qua trấu, đem nấu, hạt cơm cứng và khô như rang. Xuống làng gặp quần chúng rất khó khăn, nhiều lần
Từ ngày có một bà gánh gạo ra chợ bán và một chị đem đi không lại về rồi, một số đồng chí bắt đầu chán nản và e
thóc giống đi ngâm bị chúng bắt và bắn chết ngay tại chỗ, ngại. Người ùn lại cơ quan khá đông. Lương thực thì hầu
nhiều bà con hoảng sợ. Một số các đồng chí trung kiên, như không có.
trong đó có cả những em nhi đồng, vẫn bất chấp sự tàn sát Có buổi ngồi bàn bạc công tác, một số đồng chí cứ im
của địch, đêm đêm vượt qua mũi súng đưa gạo, đưa bắp ra lặng. Rồi một đồng chí nói:
ngoài làng cho chúng tôi. Nhưng do cuộc khủng bố kéo dài, - Bây giờ nên nghỉ một thời gian rồi hãy xuống làng.
bà con trong làng lúc này cũng rất thiếu thốn, một chút Chúng tôi đi lại nhiều lần nhân dân cứ lánh mặt. Cố tìm
gạo, chút bắp đùm túm trong người đem đến cho chúng gặp được ai thì người ấy cũng nói: “Tôi vẫn một bụng một
tôi, chẳng là mấy so với miệng ăn của bao nhiêu con người. dạ với hội thôi, nhưng bây giờ “nóng” quá, đồng chí hãy trở
121 122