Page 122 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 122

đồng chí đều nói cuộc khủng bố của địch rất gắt gao, binh   cao cho đồng chí dùng để giữ sức khỏe mà làm công tác”.
 lính địch vẫn đóng tại các làng bản, nhiều đồng chí bị bắt,   Tôi  nhìn  miếng  cao trong  tay  chị  Hoan,  nước mắt  muốn
 nhiều nhà cửa bị đốt. Anh Hoàng Sâm và tôi thảo luận với   trào ra.
 nhau, nhận thấy tình hình đã thay đổi, cơ sở như vậy là   Bà mẹ đồng chí Hoan trỏ cum lúa nếp để trên gác
 không còn, đội không có điều kiện để ở lại đây.   bếp, nói:
 Trung đội cử người canh gác các ngả đường. Tất cả các   -  Bây  giờ  Hoan  đã  mất,  mùa  màng  lại  kém,  nhưng
 anh em đang ngủ được gọi dậy. Ăn xong bữa cơm chiều, cả   mùa nào mẹ cũng để dành thóc nếp cho các con đấy, cứ
 đoàn lại lên đường quay về Cao Bằng. Trước khi đi phải   chờ đợi du kích mãi. Các con cố gắng giết sạch bọn Tây,
 đánh dấu rồi chôn phiến đá in lại ở chân núi.   bọn Nhật thời người Mán mới sống được.
 Lương thực chỉ chuẩn bị cho chuyến đi, suốt dọc đường   Kết quả cuộc đại khủng bố của quân địch là như vậy.
 về toàn ăn cháo. Nhiều đồng chí ốm.   Càng ra sức tàn sát, địch càng khơi sâu thêm trong nhân
 Về Hà Hiệu, chúng tôi dừng lại, cử người vào hỏi thăm   dân mối hận thù, thúc đẩy mọi người quyết tâm đứng lên
 tin đồng chí Hoan. Bà mẹ đồng chí Hoan theo đồng chí liên   chiến đấu tiêu diệt bọn chúng để tìm lấy con đường sống.
 lạc ra rừng gặp chúng tôi. Cụ vừa khóc vừa kể lại, đồng   Sau  chuyến  đi  này  về,  phần  lớn  anh  em  đều  ốm,  có

 chí Hoan bị địch bắt đem về Bắc Kạn, chúng tra tấn anh   những đồng chí bị sốt thương hàn. Một bữa tôi đi công tác
 mười một lần chết đi sống lại để truy tìm tung tích cách   xuống gần làng thì bắt đầu lên cơn sốt. Các đồng chí dìu
 mạng,  anh vẫn không  khai một  lời,  cuối cùng,  chúng đã   tôi ra nằm ở một chiếc lán nhỏ làm bất ngờ trong một lùm
 bắn chết anh. Cụ nhất định đòi chúng tôi phải vào nghỉ   cây cạnh cánh đồng. Tôi nằm lại đây hơn một tuần lễ. Sớm
 trong nhà.   sớm, các chị trong làng đem ra một nồi cháo bắp. Các đồng
 Bản  này  chỉ  có  vài  ba  gia  đình,  hết  thảy  đều  tốt.   chí đi công tác về được tin Tây sắp càn đến vùng này, vội tới
 Chúng tôi theo cụ vào nhà. Chị Hoan kể lại cho chúng tôi…   tìm, ngạc nhiên thấy tôi đang giữa cơn sốt, xé rách cả áo và
 Trước  ngày  anh  Hoan  bị  bắn,  chị  có  lên  Bắc  Kạn  thăm.   bứt lá đắp đầy người. Các đồng chí dìu tôi vào rừng. Khi lội
 Anh Hoan nói với chị: “Có lẽ nó sắp bắn tôi, nhưng ở nhà   suối, thấy hai chân tê dại, rét buốt lên đến tận ngực. Tôi
 đừng lo, cách mạng thế nào cũng thành công. Ở nhà phải   đoán mình bị sốt ác tính. Nhưng cũng không hiểu sao, về
 trung  thành  với  đoàn  thể,  giúp  đỡ  anh  em  cán  bộ  hoạt   tới cơ quan chưa uống thuốc men gì, thì bệnh đã khỏi.
 động”. Rồi anh đưa lại cho chị một miếng cao và nói: “Tôi
 có  miếng  cao  hổ  cốt  này,  đem  về  giữ  lấy  cẩn  thận,  gặp
 đồng chí Văn thì nói tôi có lời hỏi thăm, và nhớ đưa miếng


    119      120
   117   118   119   120   121   122   123   124   125   126   127