Page 320 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 320
đình phong kiến, những bộ máy đô hộ bao giờ cũng là công
cụ của một số ít, những kẻ cầm quyền thuộc giai cấp bóc
lột, để thực hiện sự thống trị với số đông là dân, là những
người lao động. Nó bao giờ cũng chỉ mang lại lợi ích cho số
ít, và đem lại khổ nhục cho số đông. Ngày nay, nhà nước
đã trở thành của số đông, của nhân dân lao động. Nó đang XIII
hằng ngày, hằng giờ bảo vệ quyền lợi và mang lại hạnh
phúc cho dân. Những gì hiện nay nó chưa làm được, thì
“Đây là Tiếng nói Việt Nam, phát thanh từ Hà Nội,
nhất định nó sẽ làm được trong tương lai.
Đồng bào ta đã nhận thấy ở Bác Hồ, hình ảnh tượng Thủ đô nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa...”.
Mùa thu năm ấy, câu nói đó mỗi lần vang lên từ máy
trưng cao đẹp nhất của dân, của nước, của cách mạng, của
chính quyền mới, chế độ mới. thu thanh, cứ ngân nga mãi, đọng lại mãi một dư âm.
Nước Việt Nam đã tái sinh. Những đám mây mù nặng
trĩu của chế độ thực dân đã bị xua tan. Trời Việt Nam Dân
chủ Cộng hòa xanh ngắt. Thủ đô Hà Nội bội phần đẹp hơn
Thăng Long, Đông Đô xưa, tưng bừng khí thế cách mạng,
sẵn sàng đương đầu với sóng gió.
Những quyền tự do, dân chủ mới ban bố, giống như
trận mưa rào tưới xuống cánh đồng khô hạn lâu ngày.
Đồng bào ta đón những trái chín đầu mùa của cách mạng,
như người “đang khát mà có nước uống, đang đói mà được
cho ăn”. Trước kia, chỉ nhặt một tờ truyền đơn, hô một
khẩu hiệu đấu tranh cũng đủ để bọn thống trị nhốt vào tù.
Hôm nay, treo lá cờ của Tổ quốc trước mái nhà, ngẩng cao
đầu đi trên các đường phố đã là của ta, hát thật vang một
bài ca cách mạng đã là những niềm vui, có khi đến trào
nước mắt.
Ngày nào Bác và Đảng nhen ngọn lửa cách mạng, nay
317 318