Page 122 - 9786045790076
P. 122

Chương V: ĐỐI ĐẦU THỬ THÁCH QUYẾT KHÔNG BỎ CUỘC

           đập xuống tảng đá ven bờ. Trong giây lát, chàng
           trai  trẻ  22  tuổi  không  còn  cảm  giác  gì  từ  cổ  trở

           xuống nữa.
               Cha của anh nói: “Ngày hôm sau, tôi và vợ vội
           vàng đến bệnh viện, nhìn thấy con trai mình không
           khác gì một con búp bê bị ai làm hỏng”.
               Một tháng sau, Carl được cha mẹ chuyển về
           nhà  ở  Washington.  Dưới  sự  chăm  sóc  chu  đáo
           của  cha  mẹ,  bệnh  tình  của  Carl  ngày  càng  tiến
           triển tốt, nhưng dù vậy bác sĩ vẫn nói với cha mẹ
           anh rằng: “Carl sẽ sống phần đời còn lại trong tình

           trạng người thực vật, gia đình nên đưa cậu ấy đến
           cơ sở phúc lợi công cộng” nhưng cha nói với mẹ:
           “Chỉ cần còn một tia hy vọng thì sẽ không bao giờ
           từ bỏ!”.
               Khi Carl 23 tuổi, chuyên gia lắp cho anh một
           chiếc máy tính, Carl có thể điều khiển chiếc máy
           này thông qua một thiết bị gắn vào phần đầu, chiếc

           máy sẽ giúp anh giao tiếp được với người khác.
           Câu đầu tiên Carl diễn đạt chính là: “Cảm ơn cha
           mẹ, con sẽ không bao giờ bỏ cuộc!”.
               Năm Carl 25 tuổi, một học sinh của một trường
           trung học phổ thông ở Washington bị thương nặng
           trong một tai nạn giao thông dẫn đến tàn tật, nhà
           trường  liền  tổ  chức  một  cuộc  chạy  marathon  để
           quyên góp ủng hộ học sinh này. Carl nói qua máy

           tính: “Cha ơi, con muốn tham gia”. Khi đó, Carl rất
           béo, chạy bộ rất khó khăn nhưng anh vẫn quyết


                                                         119
   117   118   119   120   121   122   123   124   125   126   127