Page 33 - 9786045790076
P. 33
SỰ NỖ LỰC TẠO NÊN KỲ TÍCH...
Thầy nghe vậy hết sức vui mừng, khen ngợi
Lomonosov quả không phải một đứa trẻ bình thường.
Nhưng theo học chưa được bao lâu thì thầy đổ bệnh.
Trong một đêm tối như mực, Lomonosov gõ
cửa nhà chú Schwarnna, người có trình độ văn hóa
cao nhất trong thôn. Chú Schwarnna vừa mở cửa
nhìn thấy cậu bé liền hỏi: “Cha cháu bảo cháu đến
đây à?”.
Lomonosov dõng dạc trả lời: “Không, cháu tự
đến ạ. Cháu muốn được học hành, chú ơi chú dạy
cháu nhé!”.
Chú Schwarnna đồng ý lời thỉnh cầu của cậu
bé. Suốt mùa đông lạnh giá, ngày nào Lomonosov
cũng dậy từ rất sớm đi đến nhà chú học văn hóa.
Một thời gian sau khi thầy Nikitich đã hồi phục cũng
là lúc cậu bé đã học xong cuốn nhận biết chữ.
Không may người mẹ hiền từ của Lomonosov
mắc bệnh qua đời. Hai năm sau, cha cậu lấy vợ
hai. Mẹ kế là một người phụ nữ vô cùng hung dữ.
Khi ở nhà, Lomonosov rất thích ôm quyển sách
đọc say sưa. Mẹ kế thấy vậy lại nổi trận lôi đình,
giật sách của cậu vứt đi, còn giận dữ nói: “Đọc cái
gì mà đọc, học kiểu gì mà càng ngày càng ngu dốt,
mày cút khỏi mắt tao mau!”.
Lomonosov đành phải ra khỏi căn phòng ấm
áp mà chui vào nhà kho cũ kỹ. Trong căn phòng
lạnh lẽo như băng, cậu say sưa đọc sách, hoàn
toàn chìm đắm vào đại dương kiến thức.
30