Page 171 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 171

Phần I: MỘT NHÂN CÁCH LỚN                                       169


                                Lớp 4 cô dạy, số lượng học sinh của xã Mai Lâm ít quá nên
                           phải kết hợp với xã Đông Hội để đủ một lớp. Mai Lâm có 33 em,
                           Đông Hội có 15 em với nhiều độ tuổi khác nhau cùng tụ tập về
                           mái đình thôn Mai Hiên học tập. Học trò lớn nhất lớp tên Duy,

                           là lớp trưởng và bằng tuổi cô giáo. Còn học trò nhỏ nhất, ở xã
                           Đông Hội ngày ấy chính là Tổng Bí thư, Chủ tịch nước Nguyễn
                           Phú Trọng bây giờ.
                                Giữa đám học trò lam lũ đủ mọi lứa tuổi, học trò Trọng để

                           lại ấn tượng sâu sắc nhất với cô bởi nhỏ tuổi nhất nhưng lại học
                           giỏi nhất lớp, rất thông minh, hăng say giơ tay phát biểu, chữ
                           viết tròn và đẹp.
                                Trong ký ức của cô giáo Phúc, trò Trọng ngày ấy đi học từ
                           nhà  ở thôn Lại  Đà phải qua thôn Lê Xá, vượt qua một cánh
                           đồng mới đến được lớp. Suốt thời gian học lớp 4, cậu chỉ mặc

                           mỗi bộ quần áo bà ba xẻ tà màu nâu, đi chân đất không kể đông
                           hay hè. Nhưng với sự thông minh và nỗ lực, chăm chỉ, học trò
                           Trọng cuối năm đã xuất sắc đứng vị trí thứ nhất, đại diện học
                           sinh giỏi toàn diện báo cáo điển hình trước toàn trường.

                                Trò Trọng lên học Trường cấp II Nguyễn Gia Thiều nhưng
                           vẫn thường cùng anh lớp trưởng Duy đến thăm cô Phúc. Sau
                           đó, cô chuyển nhà đi nơi khác nên hai cô trò mất liên lạc.
                                Sau hai năm dạy lớp 4, cô Phúc đi học và ra dạy cấp II,
                           môn Toán. Cô nhiều năm liền là giáo viên dạy giỏi cấp thành
                           phố. Năm 2001, sau khi dự buổi họp mặt với học sinh lớp 4

                           năm ấy, cô Phúc được báo tin “Cô ơi, học trò Phú Trọng bây giờ
                           làm to lắm”.
                                Vui mừng vì sự trưởng thành của trò Trọng, cô giáo Đặng
                           Thị Phúc đã ấp ủ tâm tư viết nên bài thơ “Người trò nhỏ năm

                           xưa” (tặng N.P.T). Thế nhưng mãi đến năm 2005, cô mới có dịp
                           đọc bài thơ này ở hội thơ nhà giáo. Cô không ngờ, chính bài thơ
                           đó đã giúp “Người trò nhỏ năm xưa” tìm lại cô giáo mình.
   166   167   168   169   170   171   172   173   174   175   176