Page 175 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 175
Phần I: MỘT NHÂN CÁCH LỚN 173
Đại Từ, tỉnh Bắc Thái (nay là tỉnh Thái Nguyên). Lớp Văn 11
chúng tôi khi lên đến khu sơ tán thì được lớp Văn 8 đàn anh ra
tận suối Đôi, điểm đầu của khu sơ tán để đón.
Hơn nửa thế kỷ trôi qua, cho đến bây giờ tôi vẫn không
quên được những địa danh nên thơ của khu sơ tán, núi Tương
Tư, suối Đôi, thung lũng Tràng Dương… nhưng cũng không
kém phần vất vả khó khăn với những buổi vượt dốc dựng
đứng vào rừng chặt tre nứa làm nhà, lấy củi cho nhà bếp tập
thể nấu ăn và cả những ngày nằm bẹp xuống bờ ruộng nhìn
hàng đàn máy bay bay qua đầu về bắn phá, thả bom thị xã Thái
Nguyên, cầu Gia Bảy, Thủ đô Hà Nội yêu dấu.
Vừa vào học chưa được bao lâu thì lớp Văn khóa 11 hậu
sinh chúng tôi lại được chứng kiến thêm sự đặc biệt nữa của
lớp Văn khóa 8 đàn anh là quá nửa lớp sau khi làm khóa luận
năm thứ ba thì lần lượt được tăng cường vào chiến trường, chỉ
còn lại 30 sinh viên ở lại làm luận văn, trong đó có sinh viên
Nguyễn Phú Trọng.
Dạo ấy, so với anh em trong lớp Văn khóa 8, anh Trọng
cũng bình thường như những sinh viên khác. Anh không nổi
trội bởi có những tài lẻ như vài chàng sinh viên thành thị có
như chơi đàn, ca hát. Anh cũng không có mặt trong số sinh viên
lớp trên hay xuống trò chuyện, giao du với đám sinh viên nữ và
những sinh viên ưa hoạt động thể thao, văn nghệ kiểu như tôi.
Trong lớp Văn 8, anh Trọng thuần túy là một chàng trai nông
thôn chăm chỉ, nghiêm chỉnh và luôn luôn chấp hành mọi yêu
cầu của khoa từ việc nhỏ nhất như tóc cắt cao, lên lớp áo bỏ
trong quần và đi dép đủ quai. Mọi chế độ sinh hoạt, đóng góp
từ lên rừng lấy tre, nứa, lấy củi, gác đêm… đều thực hiện đầy
đủ. Cùng với những sự nghiêm chỉnh đó cộng với thái độ và
kết quả học tập luôn đứng hàng đầu lớp nên đến năm thứ hai,
anh Trọng được bầu làm Bí thư Chi đoàn của lớp và là một