Page 53 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 53
Phần I: MỘT NHÂN CÁCH LỚN 51
“Vườn rộng rào thưa khó đuổi gà”. Nhưng rồi chúng tôi cũng
tóm được một chú trống choai.
Sau một tuần kể từ ngày chúng tôi về quê anh thuyết khách,
cơ quan có quyết định nhận anh bởi vì anh đã đồng ý. Thế là từ
đó tôi và anh trở thành đồng nghiệp. Cả hai chúng tôi đều làm
việc khá tốt, được lãnh đạo cơ quan tín nhiệm và được anh chị
em trong cơ quan quý mến. Trong quá trình công tác gần như
là chúng tôi dắt nhau cùng tiến. Khi anh được đề bạt làm Vụ
trưởng thì tôi được đề bạt làm Vụ phó. Khi anh làm Thứ trưởng
thì tôi làm Vụ trưởng; anh làm Bộ trưởng thì tôi làm Thứ trưởng.
Nhưng sau đó, với năng lực và phẩm chất tốt của mình, anh
được bầu vào Ban Chấp hành Trung ương Đảng và cứ thế lên
mãi, lên mãi. Còn tôi thì dừng lại ở cái chức Thứ trưởng cho tới
lúc về hưu.
Bây giờ chúng tôi vẫn liên lạc với nhau, vẫn thân mật gọi
nhau là ông xưng tôi, hoặc gọi tên nhau và xưng mình, mặc dù
chức vụ của chúng tôi cách biệt nhau khá lớn. Vì lúc đó, tôi
luôn tế nhị giữ một khoảng cách cần thiết. Còn anh thì ngược
lại, càng lên cao anh càng sống bình dị, càng quý mến và tôn
trọng bạn bè.
2. Một điểm nữa tôi muốn nhắc đến anh là người luôn
nói “không” với quà biếu, phong bì. Ngay từ khi bắt đầu có chức,
có quyền anh đã như vậy. Và từ đó cho đến tận bây giờ, khi
đang đứng ở đỉnh cao quyền lực, anh vẫn giữ được “thói quen
cố hữu” đáng yêu này. Xin nêu một thí dụ điển hình. Có một
cán bộ lãnh đạo cấp cao nói với tôi: “Mỗi năm, Tết đến, theo
truyền thống dân tộc, bọn tôi đều đến nhà thủ trưởng chúc Tết.
Quà cáp mang theo chẳng có gì đáng kể, chỉ là chai rượu ngoại,
gói chè ngon, hộp bánh và cái phong bì trong đó có vài, ba triệu
đồng tiền Việt Nam. Thủ trưởng rất vui, chúc sức khỏe mọi
người và mong muốn năm mới tất cả sẽ sống tốt hơn, làm việc