Page 733 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 733
phản kích của bộ binh địch trên một địa hình bằng phẳng, có xe
tăng, pháo binh, máy bay yểm trợ. Chánh văn phòng Nguyễn Văn
Hiếu cho biết, cho đến lúc này công tác chính trị - tư tưởng chỉ mới
nhắc nhiều đến việc củng cố quyết tâm mà chưa đi vào giải quyết
những vướng mắc cụ thể trong tổ chức, chỉ huy và thực hành chiến
đấu như thế nào. Một ví dụ điển hình là trường hợp một trung
đoàn trưởng bộ binh đề nghị với đại đoàn cho trả bớt pháo vì được
tăng cường nhiều pháo quá, không biết tổ chức hiệp đồng ra sao.
Tất cả tình hình thực tế trên đây, cơ quan tham mưu chiến
dịch đều thông báo với Đoàn Cố vấn. Qua bức điện của Bắc Kinh
ngày 21, rõ ràng là ông Vi dần dần cũng thấy không thể tiêu diệt
tập đoàn cứ điểm bằng cách đánh nhanh được. Điều đó càng được
khẳng định vào ngày 24, sau khi được tham mưu thông báo tình
hình mới nhất về địch và việc kéo pháo vẫn chưa hoàn thành theo
quy định kế hoạch. Hôm sau đã là ngày nổ súng, ông Vi lại điện về
Bắc Kinh (trong ngày 24/1/1954), đề nghị nên xem lại phương
châm tác chiến. Điện nói rõ: “Toàn bộ Sư đoàn 312 giúp kéo pháo
mà 6 đêm chỉ tiến được 12 km, quân đội đã mệt mỏi mà vẫn chưa
đưa được toàn bộ pháo vào trận địa như đã dự định”.
Ba ngày (từ ngày 24 đến ngày 26/1/1954) chưa có hồi âm của
Bắc Kinh, nhưng vì là một vấn đề hệ trọng nên ông Vi phải đợi và
tiếp tục suy nghĩ, chưa dám phát biểu với Bộ Chỉ huy chiến dịch.
Nhưng với Chỉ huy trưởng Võ Nguyên Giáp, sau 11 ngày đêm trăn
trở, tiếp đến là sau đêm 25 hầu như thức trắng, ông đã đi đến một
quyết định mà sau này ông gọi là quyết định khó khăn nhất trong
cuộc đời cầm quân của mình.
Ngay từ Hội nghị phổ biến kế hoạch ngày 14/1 ở Thẩm Púa,
Chỉ huy trưởng đã thấy đánh nhanh là mạo hiểm, là không bảo
đảm thắng lợi, vì lúc này quân ta chưa đủ trình độ dứt điểm tập
đoàn cứ điểm trong ba đêm, hai ngày bằng cách tiến công ồ ạt. Hơn
10 ngày đã trôi qua là mười ngày Chỉ huy trưởng suy nghĩ về lời
731