Page 743 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 743
Kế hoạch tác chiến đã được quyết định trong cái ngày 14 tháng
Giêng là một sự liều lĩnh điên rồ. Đó là kế hoạch đã đem lại thất
bại ở Nà Sản nhưng lần này là một kế hoạch quy mô to lớn hơn
nhiều. Hai tác giả viết: Chính ông Giáp đã từ bỏ cuộc công kích
hấp tấp này vì ông đã rút ra những bài học của trận đánh không
thành công tháng Chạp năm 1952 ở Nà Sản, một Điện Biên Phủ
cỡ nhỏ. Đó là ảnh hưởng của phương pháp tác chiến “biển người”
mà quân đội Trung Quốc dùng ở Triều Tiên. Phải có sự khiêm tốn
của một người chỉ huy vĩ đại mới dám nhận ra rằng Điện Biên
Phủ là một pháo đài rất mạnh, không thể xem thường. Phải là
một vị tướng vĩ đại mới dám thừa nhận sai lầm của mình, mới
không bám khư khư lấy một luận thuyết. Phải là một nhà chính
trị vĩ đại mới dám không tuân theo và dám làm mếch lòng người
bạn Trung Quốc hùng mạnh.
Đó là cách dùng ngôn từ của người nước ngoài. Dù sao từ
“suýt” mà Buđaren dùng cũng rất sát, rất đắt. Từ “suýt” đó chính
là ranh giới giữa sự lựa chọn chấp nhận hay khước từ một cách
đánh không phù hợp với điều kiện thực tế Việt Nam, thực tế Điện
Biên Phủ. Ông Giáp đã khước từ vì cách đánh đó không phản ánh
tư tưởng chỉ đạo của Cụ Hồ, tức là không bảo đảm chắc thắng. Đối
với Võ Nguyên Giáp, cách đánh tối ưu là cách đánh phù hợp với
tình hình thực tế về địch, về ta, phù hợp với tương quan lực lượng
trên cánh đồng Mường Thanh, cũng tức là cách đánh hạn chế đến
mức thấp nhất xương máu của người chiến sĩ nhưng lại đảm bảo
chắc thắng.
Tất nhiên, như diễn biến và kết quả trận đánh đã chứng
minh, từ chỗ chọn được phương châm tác chiến tối ưu cho đến khi
cắm được lá cờ Quyết chiến quyết thắng lên hầm chỉ huy của địch,
là cả một chặng đường chông gai thử thách mà lúc đầu mấy ai đã
lường hết được.
741