Page 400 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 400
trọng họ để họ đóng góp không mệt mỏi cho sự nghiệp cách mạng
sau 1975”. Nhiều văn nghệ sĩ, trí thức đến viếng chú cũng có nhận
định như tôi (Báo Tuổi trẻ, ngày 15/6/2008).
Thật vậy, vào thời điểm 1975, so với các bậc thầy như các
GS. Phạm Biểu Tâm, Ngô Gia Hy, Trần Ngọc Ninh hay các đàn anh
đã thành danh như Chu Phạm Ngọc Sơn, Trần Kim Thạch, Trần
Văn Tấn, thì tôi vẫn còn trẻ tuổi và thành tích được ghi nhận công
khai chỉ là “cây dao có hạng” một sinh viên nội trú y khoa, sau đó
là “Thầy thuốc ưu thời mẫn thế, không giống các thầy thuốc khác
lúc đó”...
Thế rồi sau những tháng ngày vừa công tác vừa miệt mài
nghiên cứu khoa học, vừa góp phần xây dựng các trạm y tế tại các
vùng trắng (Thái Mỹ, Củ Chi, v.v.) ngay sau năm 1975, tôi đã dần
được các lãnh đạo tin tưởng và giao khá nhiều trọng trách và năm
1984, sau khi cùng ngành y tế thành công trong một ca cấp cứu
đặc biệt, tôi đã được chú Sáu mời đến tư thất cùng với cả êkíp. Sau
khi thăm hỏi tất cả, chú đã mời tôi đến ngồi cạnh, thăm hỏi cặn
kẽ về các thuận lợi, khó khăn trong đời sống và trong công việc và
các đề xuất. Tôi nhớ mãi lời khởi đầu: “Về chính trị “qua” có thể
giải thích, phân tích mọi việc cho chú nghe nhưng về chuyên môn
y khoa, nhất là nhi khoa thì chú cứ nói, “qua” sẽ lắng nghe để có
thể thực hiện chủ trương “dành những gì tốt nhất cho các cháu
thiếu nhi””...
Rồi công trình khoa học cấp thành phố Cải tiến ngoại khoa
thành phố ra đời do GS. Phạm Biểu Tâm làm Chủ tịch. Tôi được
mời tham gia thay mặt ngành ngoại nhi. Tôi đã viết và trình bày
hướng giải quyết cho hàng loạt vấn đề gai góc từ thực tế cực kỳ
khó khăn của chúng ta, vừa là hậu quả của chiến tranh để lại
vừa do chính sách cấm vận như “nhu cầu thực sự và hợp lý, định
mức tiếp liệu cho ngành ngoại nhi thành phố”. “Vấn đề củng cố,
398