Page 599 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 599
TỪ ĐÂY CHUÔNG KHÔNG REO NỮA!* 1
MINH THU**
áng sớm thứ tư ngày 11/6/2008, tôi nhận được điện thoại của chị
SMinh Hiền báo tin bằng giọng thảng thốt: “Chú Sáu mất rồi”.
Bàng hoàng, tôi hỏi như vô thức: “Thiệt không, mất hồi nào, ở đâu?”.
Đầu dây bên kia, giọng của chị cũng đã méo mó: “Hồi 6 giờ 40 giờ
Xingapo, ở bệnh viện Xingapo, chị cũng mới biết như vậy thôi”.
Trời Sài Gòn sáng hôm đó bao phủ màu mây xám xịt, mưa tuôn
không dứt như dòng nước mắt khóc vĩnh biệt một vị lãnh đạo kiệt
xuất của dân tộc, một nhân cách cao quý mà gần gũi, hào sảng mà
nhân hậu, nghiêm túc mà hóm hỉnh. Chú đã nhẹ nhàng từ giã cõi
nhân gian, để lại trong triệu triệu trái tim của mọi tầng lớp đồng
bào biết bao kỷ niệm, mà không lâu nữa sẽ có những điều được kể
lại, được lưu giữ như là huyền thoại, mãi mãi đẹp như nụ cười Võ
Văn Kiệt, phong cách Võ Văn Kiệt, công lao Võ Văn Kiệt, hiện tượng
Võ Văn Kiệt.
Trước sự ra đi của một con người lớn lao như vậy mà không biết
tìm thông tin ở đâu, tôi như chết lặng trước dòng thác tin tức trên
mạng của báo chí nước ngoài thông báo sự qua đời của ông. Các
bài xã luận đánh giá trân trọng những đóng góp của ông chói sáng
trong thời kỳ đổi mới của Việt Nam, và những lời vĩnh biệt ông của
* Bài in trong sách Dấu ấn Võ Văn Kiệt, Sđd, tr.179-183.
** Nguyên phóng viên Đài Truyền hình Thành phố Hồ Chí Minh.
597