Page 158 - 9786045773079
P. 158

anh thật kỹ rồi kéo anh đi tới chỗ có đông cháu bé đang
 chăm chăm nhìn. Đinh cứ nghĩ có thể Bác sẽ dặn mình
 về cách sau này hãy góp phần bảo quản, lo hương khói
 trong ngôi nhà cụ Hoàng Đường, là nhà của ông bà
 ngoại Bác cũng như nơi nhà thờ họ ở kề ngay đấy.
 Nhưng không phải, Bác nói về những công việc chuyên   CHUYỆN CỦA LIÊN HIỆP
 môn thuộc ngành học của anh. Rồi Bác dặn:
 - Học nông lâm trước hết ta học cách trồng và
                      m Nguyễn Thị Liên Hiệp ra đời và tuổi ấu thơ
 bảo vệ cây. Cây cho củi, cho gỗ. Cây che chở cuộc   E
 sống con người. Cây lại cho bóng mát. Ngày xưa   sống ở Thái Lan.
 trên đường ra ruộng thỉnh thoảng cũng có những   Những năm ở xa Tổ quốc, đến ngày Trung thu
 cây to để bà con đi làm đồng nấp nắng và trú mưa.   cũng như sinh nhật Bác Hồ, em theo các bạn treo
 Ai cũng phải bảo vệ cây. Như cháu thì lại phải là   cờ đỏ sao vàng và ảnh Bác lên giữa nhà để làm kỷ
 một trong những người gương mẫu về việc đó.    niệm. Rồi em cũng xin mẹ cho mua kẹo, gọi là kẹo
 Rồi Bác nói với cả các em nhỏ  đứng  ở xung   Bác Hồ để cùng các bạn khác liên hoan.
 quanh rằng:         Năm 1960, Liên Hiệp theo gia đình hồi hương.
 - Bác thấy hai bên đường ở gần đây có nhiều cây   Về đến Hà Nội được mấy hôm thì vừa Tết Nguyên
 nhỏ bị gãy ngọn. Như thế cây sẽ hỏng hoặc chậm   Đán. Em được theo các cô chú cùng bố mẹ vào Phủ
 phát triển, hao tổn  đến cây giống và công người   Chủ tịch chúc thọ Bác. Và em là thành viên tí hon
 trồng. Các cháu phải chung sức bảo vệ cây. Những   trong đoàn.
 em bé đừng để trâu bò ăn lá hoặc giẫm chân vào   Tất cả vừa đến phòng khách thì Bác đã dang tay
 làm hỏng các cây non, thiệt hại nhiều cho hợp tác   tươi cười ra đón.
 xã trong đó có nhà mình.
 Bác nói thêm với Đinh:    Liên Hiệp liền liên hệ với bức ảnh đặt trên bàn
 - Cháu phải luôn góp sức nhắc các em nhỏ cùng   thờ Tổ quốc của gia đình em ở bên Thái. Chỉ có khác
 gìn giữ cây trồng.    là ở ngoài trông da dẻ Bác hồng hào, râu và tóc Bác
 Như vậy đó, trồng người và trồng cây là hai công   có vẻ bạc hơn.
 việc Bác luôn luôn nghĩ đến và Người thường xuyên   Hiệp liền chạy tới và rất tự nhiên, đưa hai tay ôm
 chăm lo.        ngang lấy đầu của Bác. Bác cúi xuống, dẫn em vào.

    155          156
   153   154   155   156   157   158   159   160   161   162   163