Page 213 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 213
ầ
ớ
d ẫ n các cháu t i đ ó. Đ ây là l n đ ầ u tiên tôi đ ư ợ c hành cuộc chiến tranh mà nhân dân Pháp gọi là
may mắn nghe các bài hát Việt Nam. Các cháu “Cuộc chiến tranh bẩn thỉu”.
ế
ồ
ệ
ư
thi u nhi hát cho Bác H , ng ờ i đ ạ i di n cho c ả Lần thứ hai, tôi may mắn được gặp Bác vào 8
Tổ quốc xa xôi nghe. Bác ngồi nghe rất cảm động. năm sau, mùa thu năm 1954. Chính xác hơn là
Có lẽ những tiếng đàn hát này đang làm Người hai ngày sau khi Quân đ ộ i nhân dân Vi t Nam
ệ
sống lại thời thơ ấu của mình ở Kim Liên. ti n vào Hà N i. Tôi có m t ở Vi t Nam lúc b y
ệ
ấ
ế
ộ
ặ
Hát xong, cô giáo định cho các cháu ra về vì sợ giờ cùng mấy nhà báo châu Âu khác nữa. Đang
ả
ữ
ế
quấy phiền Bác, song Bác vui vẻ giữ cả lại. Người vi t d ở bài phóng s ự v ề nh ng ngày đ ầ u gi i
ệ
ủ
ạ
đặt tay lên đầu một cháu gái nhỏ nhất rồi hỏi: phóng Th đ ô thì các b n Vi t Nam đ ư a cho tôi
ớ
ư
ờ
ấ
ạ
ă
ặ
- Th ế các cháu có bi t bài hát Qu c ca c a m ộ t t ờ gi y m i t i g p Th ủ t ớ ng Ph m V n
ủ
ố
ế
Pháp không? Đồng lúc bấy giờ đang ở Sơn Tây.
Tất cả đều đồng thanh trả lời: “Có ạ”. Bác nói: Chúng tôi được dẫn tới một căn nhà lợp rạ,
ế
ả
ộ
ắ
ỏ
“Thế thì các cháu hát xem nào”. t ư ờ ng quét vôi tr ng. M t chi c bàn nh , gi n đ ơ n
Những giọng hát thanh, nhỏ nhẹ của các cháu kê giữa phòng và trên đó là những chiếc cốc thủy
cùng một lúc ngân vang lên bài ca cách mạng mà tinh dày màu xám. Ngồi xuống ghế, chúng tôi chưa
ủ
ố
t ừ lâu đ ã tr ở thành Qu c ca c a n ớ c Pháp, Bác kịp nhấp một ngụm nước thì chiếc rèm che cửa vào
ư
kh ẽ g t đ ầ u nheo đ ôi m t l i. M t s ự c m đ ộ ng phòng bên làm bằng vải dù khẽ mở và có tiếng chào
ậ
ả
ắ
ộ
ạ
thật sự choán hết tâm hồn những người Pháp có bằng tiếng Nga. Chúng tôi quay lại, “Bác!”
ẫ
ũ
ă
ị
ệ
ả
ầ
mặt ở đấy. Rất rõ ràng đây không phải là một cử Bác v n gi n d , g n g i h t nh ư 8 n m v ề
chỉ ngoại giao của Bác. Chúng tôi ai cũng thấy đó trước. Người mặc chiếc áo sơmi đen mỏng, song tôi
bỗng cảm thấy Bác đẹp, trẻ hơn ra và tất nhiên là
là biểu hiện của một thiện chí hoà bình, một biểu vui hơn trước. Tôi nói với Người điều đó không
hiện hùng hồn tình yêu của Bác dành cho những m ộ t chút ng n ng i. Bác c ờ i: “Ai c ng b o v y
ư
ậ
ả
ạ
ầ
ũ
truyền thống đấu tranh vì tự do của Pháp, dành cả. Cuộc sống giữa rừng sâu và trước hết là chiến
cho nước Pháp với cái nghĩa thực sự của nó. thắng đã làm tôi rất sung sướng”.
Nhưng chính lúc bấy giờ trên khuôn mặt Bác Người ra hiệu cho đồng chí phiên dịch không
đã thoáng hiện những điều lo lắng. Mấy tuần sau, cần thiết phiên dịch rồi nghe phóng viên báo Sự
Người rời Pháp. Ba tháng sau, thực dân Pháp tiến thật nói, thỉnh thoảng Bác trả lời bằng tiếng Nga.
210 211