Page 215 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 215

Sau đó, Người nói chuyện bằng tiếng Italia với  chỉ đợi tới phút này, khi Bác - biểu tượng cho độc
 ấ
                                        ố
                        ố
                               ấ
 ậ
                                                  ề
 phóng viên báo Công nhân.  Có  l ẽ  nh n  th y  s ự  l ậ p,  th ng  nh t  T ổ  qu c -  tr ở  v   đ ể   đ ón.  V y  mà
                                                              ậ
 ngạc nhiên của chúng tôi, Bác cười vui vẻ  nói  bây giờ lại phải từ bỏ nguyện vọng đó ư?”.
                                   ậ
                                                ư
 ư
 ế
 ư
 (Ng ờ i  nói  b ng  ti ng  Pháp):  “C ả  nhà  báo  n ớ c  Cu c  tranh  lu n  kéo  dài  t ở ng  không  bao  gi ờ
                        ộ
 ằ
                                ố
                    ấ
                         ứ
                                               ệ
 ngoài thường hay kể  những chuyện phóng đại về  ch m  d t.  Cu i  cùng, đ ạ i  di n Ủ y  ban đ ành đ ư a
 tôi. Nhưng cũng có những chuyện đúng. Khi còn  ra ý kiến: “Hiện nay bên tòa công sứ các bộ trưởng
 ậ
 tr ẻ  qu ả  th t  tôi  có  làm  b i  b p  trên  tàu,  có đến  đang họp, các đồng chí có muốn gặp Bác không?”.
 ồ
 ế
 ố
 M  ỹ ,  Anh, Đ ứ c.  Tôi  c ng đ ã  t ng  s ng ở  Pari  và  Tất nhiên là ai cũng muốn. Chúng tôi kéo
 ũ
 ừ
 ạ
 ạ
 b ắ t đ ầ u  ho t đ ộ ng  cách  m ng  cùng  các đ ồ ng  chí  nhau sang đó và bước vào phòng tiếp khách.
 ầ
 Pháp.  Nhi u  l n  tôi  qua  Liên  Xô,  Trung  Qu c. Ở  Không  m t  ai đ ư ợ c  báo  tr ớ c,  ch ỉ  m i  k p  ng i
 ố
                                                                   ồ
                                              ư
                                                         ớ
                                                             ị
 ề
                           ộ
 đâu tôi cũng được công nhân dạy tiếng nước họ.  xuống, Bác đã bước vào. Một phút bất ngờ, ngạc
 Tôi sống cùng với công nhân ở Italia rồi cả ở châu  nhiên và im lặng. Rồi tất cả reo ầm lên...
 Mỹ nữa...”.         Sau đó, Người nói nhiều về tình cảm của nhân
                                                     ạ
                                                                  ố
                                     ộ
 Lần thứ ba tôi được gặp Người. Sự việc xảy ra  dân đ ã  dành  cho  b   đ ộ i  và  cách  m ng.  Bác  mu n
 như sau:        trở về Hà Nội không cần một nghi thức nào để đỡ
 Nhân dân Th  đô Hà Nội bắt đầu bàn tán  tốn kém. Trong lúc đất nước còn gặp nhiều khó
 nhiều về  việc đón tiếp trọng thể  Bác Hồ  từ  Sơn  khăn, cần phải sống giản dị  như  mọi người. Bác
 Tây trở về. Ủy ban Quân sự tạm thời triệu tập đại  kéo cháu bé tặng hoa vào lòng rồi ngồi nép lại
 biểu các đoàn thể  chuyển lời chúc mừng của Bác  nhường chỗ  cho cháu. Bác nhỏ  nhắn đến nỗi cả
 ạ
 ộ
 ọ
 ễ
 t ớ i  m i  ng ờ i.  Cu c  h p  di n  ra ở  ngôi  nhà  c nh  hai bác cháu ngồi vào một chiếc ghế bành mà vẫn
 ọ
 ư
 toà công sứ. Tôi với danh nghĩa một nhà báo nước  rất vừa, Chủ  tịch Hồ  Chí Minh luôn có một tình
 ngoài cũng được mời tới dự.  c ả m đ ặ c  bi t đ ố i  v i  thi u  nhi. Đ ồ ng  chí  Nguy n
                             ệ
                                          ế
                                     ớ
                                                                  ễ
 Đầu tiên, Ủy ban kêu gọi mọi người làm theo  Văn Tạo kể cho tôi nghe rằng ngày 19/12/1946 khi
 ứ
 ệ
 ọ
 ả
 ủ
 nguy n  v ng  c a  Bác  là  không  nên  t ổ  ch c  gì  c .  đại bác bắt đầu gầm lên ở Hà Nội, lời đầu tiên của
                                                                  ế
 Bác không muốn tốn kém tiền bạc vì những điều  Bác  là:  “Các  chú đ ã  k p  cho  t t  c ả  các  cháu  thi u
                                                ấ
                                        ị
 ế
 ủ
 ờ
 ấ
 ọ
 ch a  c n  thi t  và  làm  m t  th i  gian  c a  m i  nhi đi tản cư chưa?”.
 ầ
 ư
 người. Nhưng chưa một ai chịu nghe, họ nhao nhao  Đấy Chủ  tịch Hồ  Chí Minh là một con người
 ờ
 lên: “Th ế  là  th ế  nào?  Tám  n m  tr i  chúng  tôi  như vậy!
 ă
 212                                                             213
   210   211   212   213   214   215   216   217   218   219   220