Page 29 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 29

Chúng tôi bước vào một vườn cây xanh, sương  Khi đồng chí Anđrây Bansép, bác sĩ của chúng
 ban mai còn đọng trên lá, ánh sáng tỏa khắp vườn  ta  hy  sinh ở  Vi t  Nam  trong  khi  làm  ngh a  v ụ
                                                               ĩ
                                  ệ
 trong sự yên lặng khó tả. Có thể đó là ánh sáng từ  qu c  t ế  c a  mình,  Ch ủ  t ch  H ồ  Chí  Minh đ ích
                           ủ
                    ố
                                            ị
 ĩ
 ặ
 m  ộ t  con  ng ờ i  v   đ ạ i  mà  tôi  s ẽ  g p,  thôi  thúc  tôi  thân đến sứ  quán Bungari không cầm được nước
 ư
 bước nhanh hơn. Chúng tôi đi giữa hai hàng cây  mắt, hỏi: “Chúng ta sẽ báo tin cho mẹ đồng chí đó
 trên một đoạn đường ngắn và đủ để tôi nhớ lại tất  như  thế  nào?”. Và khi tới thăm Xôphia, Người
 cả những điều mà tôi biết về Bác Hồ - người đứng  muốn được gặp mẹ  của đồng chí Bansép. Những
 đầu Nhà nước, một nhà thơ, một chiến sĩ. Những  vấn đề quốc gia quan trọng không làm cho Người
 ư
 bài  th ơ  Ng ờ i  vi t  trong  nhà  tù  ch a đ ầ y  ánh  quên sự quan tâm đến một bà mẹ đang phải chịu
 ứ
 ế
 trăng dịu hiền và khát vọng tự do. Tôi thường ôn  những mất mát, đau thương. Chính m  đồng chí
 lại một trong những bài thơ  Người viết trong  Bansép đã kể lại cho tôi kỷ niệm rất cảm động về
 những giờ phút đen tối đó:  cuộc gặp gỡ ấy và sự thông cảm qua giọng nói ấm
 “Trong tù không rượu cũng không hoa,  áp của Người.
 Cảnh đẹp đêm nay, khó hững hờ;
 Người ngắm trăng soi ngoài cửa sổ,  Như một vị thượng khách, Người đã để lại trên
                       ư
                                         ộ
 Trăng nhòm khe cửa ngắm nhà thơ” .  đ ấ t  n ớ c  chúng  tôi  m t  câu  nói  quý  giá:  “Ngày
 1
 Tôi biết, trong 40 năm ròng, Chủ tịch Hồ Chí Minh  nay, nhân dân Bungari đã tự  tạo được ngay cả
 đã đấu tranh quên mình cho sự nghiệp giải phóng  từng đồng xu mà họ cần thiết”.
 dân tộc Việt Nam, trong đó có cả những năm phải  Chúng tôi dừng lại trước cánh cửa đã mở  của
 đấu tranh trong lao tù. Nhưng khi trả lời câu hỏi  một căn nhà nhỏ phủ đầy bóng mát. Cảnh đầu tiên
                            ư
                                                    ồ
                                  ắ
                   ệ
 của nhà báo nước ngoài: “C  đã ở  tù bao nhiêu  hi n  ra  tr ớ c  m t  tôi  là  l ọ  hoa  h ng  trên  bàn  và
 ờ
 n ă m?”,  Ng ờ i  ch ỉ  nói  b ng  ý  r t  th :  “Th i  gian  một cụ già vóc người tầm thước mà tôi đã được biết
 ư
 ằ
 ơ
 ấ
 trong tù thì bao giờ cũng dài”.  qua tranh ảnh. Đó là người Việt Nam cao nhất
 Đ  ồ ng  chí  Grêc p, Đ ạ i  s ứ  Bungari ở  Hà  N i  trong số những người Việt Nam mà tôi đã gặp.
 ố
 ộ
 kể lại:             Chúng tôi nói chuyện bằng tiếng Pháp, thứ
 __________      tiếng mà Người nói rất giỏi. Nhà thơ Tố Hữu cũng
 1. Hồ Chí Minh: Toàn tập, Sđd, t.3, tr.327 (B.T).  có mặt trong cuộc gặp gỡ. Chúng tôi uống nước chè
 26                                                               27
   24   25   26   27   28   29   30   31   32   33   34