Page 81 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 81

Ít lâu sau, Đoàn nghệ thuật Tân Cương cũng sang                                 báo). Cũng một lần, tôi đang đọc báo cho Bác nghe

             thăm và biểu diễn ở nước ta. Tôi được Bác cho đi cùng                               bỗng Bác ngắt lời hỏi tôi có biết chữ “Bị vong lục”
             ra ga Hàng Cỏ để tặng hoa tiễn bạn ra về. Bác bảo:                                  nghĩa  là  gì  không?  Tôi  ngơ  ngác  tỏ  ra  không  biết
             “Đây  là  đoàn  nghệ  thuật  của  dân  tộc  ít  người  nên                          thì Bác giải thích ngay: “Bị vong lục là nhắc lại để
             phải quan tâm”.                                                                     mà nhớ”.

                 Nhớ một lần, đoàn chúng tôi vào Phủ Chủ tịch                                        Mùa  đông  năm  1963,  Đoàn  ca  múa  Tổng  cục
             để  biểu  diễn  phục vụ  đoàn  đại biểu Đảng -  Chính                               Chính trị đi thăm và biểu diễn tại Trung Quốc.
             phủ  Tiệp  Khắc,  trước  lúc  biểu  diễn,  Bác  vào  tận                                Khi đó trời lạnh, tuyết rơi nhiều. Chạnh lòng nhớ
             hậu trường, ân cần thăm hỏi anh chị em trong đoàn                                   đến Bác, tôi và Linh Nhâm, hai chị em rủ nhau mua
             rồi  Bác  hỏi:  “Hôm  nay  các  cháu  có  ‘‘tủ”  gì  mới?”.                         một  chiếc  khăn  quàng  về  biếu  Bác,  khi  chọn  màu

             Chúng  tôi  tranh  nhau  trả  lời  Bác:  Chúng  cháu  có                            chúng  tôi  đã  chọn  màu  đỏ  và  đen  là  hai  màu  sang
             bài hát tiếng Tiệp, chúng cháu hát bằng tiếng Tiệp                                  trọng và lịch sự, rất đẹp. Khi về nước, chúng tôi được
             và tiếng Việt ạ. Bác cười vui nói: “Các cháu hát thế                                vào  chào  Bác  và  thưa  với  Bác:  “Chúng  cháu  vừa  đi
             nào đừng để khi hát tiếng Tiệp thì các bạn lại tưởng                                biểu diễn ở Trung Quốc về, chúng cháu có chút quà

             là các cháu hát tiếng Việt và khi các cháu hát tiếng                                mang  về  kính  biếu  Bác”  (Chúng  tôi  giở  gói  quà  ra
             Việt  thì  Bác  lại  tưởng  là  các  cháu  hát  tiếng  Tiệp                         gồm một chiếc khăn quàng và mấy quả táo). Bác vui
             đấy nhé!”. Chúng tôi cười vang thích thú vì câu nói                                 vẻ  cầm  chiếc  khăn  quàng  ướm  thử  vào  cổ  rồi  nheo
             vui của Bác.                                                                        mắt  hóm  hỉnh  nhìn  chúng  tôi  cười  và  bảo:  “Thôi,
                 Một lần tôi được đọc báo phục vụ Bác. Bác quay                                  chiếc khăn quàng này để phần các bé. Nếu Bác quàng

             lại bảo tôi: “Cháu ra ngoài hiên lấy cho Bác mấy tờ                                 chiếc khăn quàng carô đen đỏ này thì người ta sẽ bảo
             báo vẽ”. Trong đầu tôi, vẫn chưa hiểu ý Bác muốn                                    Bác  là  cao  bồi  mất.  Còn  mấy  quả  táo  các  bé  mang
             lấy  báo  gì?  Tôi  lật  giở  tập  sách  báo  để  trên  chiếc                       xuống biếu chú Cẩn và chú Cần là hai chú phục vụ
             bàn mây đặt ở góc hiên mà chưa nghĩ ra được loại                                    Bác hàng ngày”.

             báo  nào.  Loay  hoay  mãi,  cuối  cùng  tôi  đành  liều                                Thường những ngày chủ nhật Bác cho tôi được
             mang mấy quyển họa báo Trung Quốc vào thì may                                       vào ăn cơm cùng Bác. Có hôm có cả bác Tôn, cũng
             quá đó đúng là ý của Bác (Bác gọi báo vẽ tức là họa                                 có hôm có Thủ tướng Phạm Văn Đồng. Bữa ăn của


                                                                      79                         80
   76   77   78   79   80   81   82   83   84   85   86