Page 92 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 92

chân đèo, phía bên kia là vừa trời tối. Nghe đến đây   cứ núi rừng phía tây tỉnh Quảng Đà hiểm trở. Trời đã

 tôi  không  hình  dung,  không  tưởng  tượng  nổi  việc  em   phú cho Phương Thảo thân hình gần như tối ưu của
 gái của tôi đã khắc phục trăm vạn khó khăn, chịu đựng   một diễn viên múa. Những tháng ngày ác liệt, nắng
 gian  khổ  để  vượt  Trường  Sơn  suốt  gần  3  tháng,  đến   lửa, mưa rừng, những bữa ăn hầu như chỉ có củ mì và
 đúng địa điểm cơ quan của Khu ủy Khu năm ra sao.   rau tàu bay, những cơn sốt rét rừng... đã như bất lực

 Anh Khánh Cao cho biết: Khu ủy giao nhiệm vụ   trước làn da trắng hồng của cô diễn viên múa duyên
 chủ  yếu  là  gây  phong  trào  văn  nghệ  cho  các  tỉnh   dáng, lạc quan, mơ mộng ấy. Trước mắt của lớp người
 thuộc Khu năm, đào tạo diễn viên ca múa, đồng thời   cùng  trang  lứa,  Phương  Thảo  như  một  kiệt  tác  của
 biểu diễn phục vụ cho đồng bào và bộ đội. Đoàn đã đi   tạo hóa. Sau những giờ tập cật lực và những bữa ăn
 công  tác  tại  các  huyện,  xã  thuộc  tỉnh  Quảng  Ngãi,   kham khổ, Phương Thảo lại viết nhật ký và hay ngồi

 Quảng Đà. Đi đến đâu Thảo cũng luôn luôn giữ vững   một mình trên những tảng đá dọc bờ suối. Sau mỗi
 tinh  thần  lạc  quan,  hăng  say  trong  nhiệm  vụ  công   đợt dàn dựng, Phương Thảo lại cùng Đoàn văn công
 tác,  vượt  qua  muôn  vàn  khó  khăn  của  hoàn  cảnh   đi lưu diễn khắp các vùng giải phóng ở Đại Lộc, Điện
 chiến tranh vô cùng ác liệt tại miền Nam vào những   Bàn,  Duy  Xuyên...  Ở  đâu,  Phương  Thảo  cũng  luôn

 năm 1966 - 1967 để chuẩn bị cho cuộc Tổng tiến công   luôn  nhận  được  sự  quý  mến  và  chăm  sóc  của  mọi
 năm 1968.   người.  Trong  một  đêm  biểu  diễn  tại  Gò  Nổi  (Điện
 Chẳng may trên một chuyến đi công tác qua sông   Bàn), sau buổi biểu diễn phải ngắt quãng nhiều lần
 Thu Bồn tại Duy Xuyên, Quảng Nam, chuẩn bị đến   vì pháo cầm canh của địch, mấy bà mẹ ở Điện Hồng
 trạm  nghỉ  thì  bất  ngờ  đoàn  bị  địch  pháo  kích.  Vừa   (trong  đám  đông  khán  giả  đang  vây  quanh  Phương

 nghe  tiếng  rít  của  đạn  thì  anh  Khánh  Cao  đã  thấy   Thảo) trầm trồ:
 mình bị thương vào đùi phải. Anh chỉ kịp nghe tiếng   - Con cái nhà ai mà đẹp như tiên giáng trần.
 kêu của Thảo: "Chú Khánh ơi, cháu bị thương rồi".   -  Giữa  cảnh  bom  đạn  này  mà  cô  ấy  chẳng  may
 Cùng đi trong đoàn với Thảo còn có nhà văn Hoài   gặp điều gì thì thật là "đứt ruột".

 Hà. Nhà văn Hoài Hà đã viết về Phương Thảo:    Phương  Thảo  hồn  nhiên  trong  vòng  tay  các  mẹ
 "...  Chúng  tôi  cùng  sống  trong  đoàn  với  Phương   mà  mắt  long  lanh  chan  chứa  niềm  vui.  Có  lẽ  một
 Thảo những ngày tháng gian khổ, ác liệt ở vùng căn   người lớn tuổi mà Phương Thảo gần gũi tin yêu nhất


    89       90
   87   88   89   90   91   92   93   94   95   96   97