Page 93 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 93

là  anh  Khánh  Cao.  Anh  Khánh  Cao  thường  gọi                                  tre  lắt  lẻo  bắc  qua  sông,  qua  mương.  Thỉnh  thoảng

             Phương  Thảo  bằng  "con"  và  luôn  chăm  chút  cho                                chúng  tôi lại  phải  nằm  rạp xuống  ruộng mỗi khi  có
             Phương Thảo từ miếng cơm đến viên thuốc sốt. Chắc                                   tiếng đạn pháo cối vụt qua đầu như xé vải. Cậu giao
             điều ấy cũng là nguồn động viên lớn để Phương Thảo                                  liên  dừng  lại,  ghé  miệng  vào  sát  tai  mỗi  người,  nói
             đứng vững trong cảnh "thiên địa phong trần".                                        như thét qua hơi thở trong cổ họng:

                 Mùa  đông  năm  1966,  Phương  Thảo  lại  về  với                                   -  Ngã  nhẹ  thôi!  Đồn  kiểm  lâm  gần  đây  lắm!  Cố
             Đoàn  văn  công  Giải  phóng  Quảng  Đà  trong  mừng                                gắng lên! Gần tới trạm rồi!
             mừng tủi tủi về những còn, mất sau những đợt công                                       Khoảng  nửa  giờ  sau,  chúng  tôi  thở  phào  nhẹ
             tác và chiến đấu. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ củng                                  nhõm vì trước mắt đã hiện ra ánh đèn dầu lờ mờ và
             cố lại Đoàn văn công tỉnh, chúng tôi cùng anh Khánh                                 tiếng người nói trong căn hầm dưới một hàng tre gãy

             Cao  và  Phương  Thảo  thực  hiện  một  chuyến  đi  công                            gục. Bỗng một tiếng rít đến nổi gai ốc, một ánh chớp
             tác  ngắn  về  khu  Đông  Duy  Xuyên,  trước  khi  trở  về                          lóe và một tiếng nổ ù tai. Đất bùn, cành cây đổ ào ào,
             căn cứ khu ủy Trung Bộ. Nghe đâu, sau đợt công tác                                  có tiếng la thất thanh:
             này, Phương Thảo có thể trở ra Hà Nội nhận nhiệm                                        - Em bị thương rồi!

             vụ mới nên chúng tôi muốn nhân chuyến đi này đưa                                        Đích thị là tiếng Phương Thảo rồi. Chúng tôi chạy
             Phương  Thảo  về  Hồng  Triều  (Xuyên  Thọ)  để  thấy                               đến thấy Phương Thảo nằm nghiêng, lưng đeo chiếc
             được thấy cảnh đẹp ở vùng Cửa Đại - Hội An. Chúng                                   balô,  mắt  nhắm  nghiền.  Lay  gọi  mãi  Phương  Thảo
             tôi rời căn cứ Quảng Đà trong những cơn mưa tầm tã.                                 vẫn không trả lời. Định nghe thử tim Phương Thảo
             Sau khi băng qua vùng B Đại Lộ, vượt sông Thu Bồn                                   còn đập hay không thì phát hiện ngực Phương Thảo

             đến chợ Mỹ Lược (Xuyên Hòa - Duy Xuyên) chúng tôi                                   đã bị một mảnh đạn cối xuyên qua và phá một mảng
             chờ cho trời tối hẳn mới vượt xa lộ Xuyên Hòa xuống                                 lớn ở phía sau lưng. Phương Thảo đã tắt thở. Chúng
             khu  Đông.  Trời  vẫn  mưa  xối  xả,  hỏa  châu  từ  đồn                            tôi  đưa  Phương  Thảo  vào  hầm,  đứng  lặng  quanh
             kiểm  lâm,  từ  khu  kỹ  Nghệ  An  Hòa  lơ  lửng,  mờ  ảo                           Phương  Thảo.  Trạm  cùng  chúng  tôi  liên  hệ  với  du

             trong mưa như ma chơi. Pháo cối từ căn cứ vẫn thay                                  kích xã Xuyên Thanh góp dù, góp võng để gói ghém
             nhau bắn cầm canh, ầm ì dọc hành lang lên xuống.                                    chôn  cất  Phương  Thảo  ngay  trong  đêm  ở  rìa  làng
             Theo chân giao liên lúc rõ, lúc mờ và những chiếc cầu                               thôn I Xuyên Thanh vừa bị cày ủi. Tốp người lặng lẽ


                                                                      91                         92
   88   89   90   91   92   93   94   95   96   97   98