Page 59 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 59

cấp dưỡng phải tính toán làm sao đã nấu món ăn là                                       Bác  ăn  uống  tuy  vừa  phải,  giản  dị,  tiết  kiệm,
               cố gắng bảo đảm được yêu cầu: đủ chất, giản dị, vô                                  nhưng không vì thế mà đơn giản. Khi  cần thiết, Bác
               trùng, vừa phải, không thừa, không thiếu. Ăn xong                                   vẫn không quên động viên anh em cấp dưỡng cố gắng
               là hết, không dư, ế. Đấy cũng là điều mà các đồng                                   duy trì và khơi dậy truyền thống văn hóa ẩm thực của

               chí  cấp  dưỡng  luôn  lo  lắng  để  phấn  đấu  bằng                                dân  tộc.  Chẳng  hạn  khi  có  chiến  sĩ  “anh  dũng  diệt
               được. Đồng chí Đinh Văn Cẩn - một đảng viên tận                                     Mỹ”  hay  cán  bộ  lăn  lộn  phong  trào  cơ  sở  từ  trong
               tụy,  có  kỹ  thuật,  đã  nấu  ăn  phục  vụ  Bác  từ  năm                           bưng biền Đồng Tháp Mười ra Hà Nội công tác, chữa
               1952  đến  ngày  Bác  đi  xa  (2-9-1969),  còn  nhớ  mãi                            bệnh; biết được là Bác bảo đến ăn cơm với Bác. Hôm

               một kỷ niệm. Đồng chí Đinh Văn Cẩn kể rằng hôm                                      đó thế nào Bác cũng bảo đồng chí cấp dưỡng cố gắng
               đó, anh làm món trứng hấp có thịt nạc băm lẫn, là                                   nấu vài món ăn theo kiểu dân gian Nam Bộ như canh
               một  món  ăn  Việt  Nam  thơm  ngon.  Đồng  chí  lấy                                chua  cá  lóc,  cá  rô  kho  tộ,  mắm  cá...  Nếu  là  khách

               làm phấn khởi và đinh ninh rằng hôm nay thế nào                                     Quảng Ngãi, Bình - Trị - Thiên ra thì Bác bảo đồng chí
               Bác cũng ăn  ngon miệng  hơn. Nào  ngờ  xong  bữa                                   cấp dưỡng cố gắng làm vài món ăn của  người  miền
               cơm  rồi  mà  vẫn thấy  Bác không  hề  dính  đũa  vào                               Trung hay cố đô Huế. Bác coi việc ăn uống không chỉ
               đĩa  trứng  hấp  thịt  băm  đó.  Ngại  quá,  đồng  chí                              là để duy trì, bồi dưỡng sức khỏe làm việc dẻo dai có
               Đinh  Văn  Cẩn  không  dám  trực  tiếp  hỏi  Bác,  mà                               năng suất cao, hiệu quả tốt, mà còn là dịp bày tỏ tình

               lặng lẽ  nhờ  đồng chí  Vũ Kỳ  thử tìm  cách  hỏi  Bác                              cảm,  phát  huy  tình  đoàn  kết  cộng  đồng,  giúp  nhau
               xem  sao.  Khi  được  nghe  đồng  chí  Vũ  Kỳ  kể  lại,                             biết thêm tình hình để cùng nhau phát huy cái hay, cái
               đồng chí Đinh Văn Cẩn mới bớt lo về kỹ thuật chế                                    tốt,  khắc  phục  cái  xấu,  cái  yếu  kém.  Cho  nên  thỉnh

               biến và kịp thời rút kinh nghiệm. Bác nói với đồng                                  thoảng, sau nhiều bữa ăn một mình - một phòng - một
               chí Vũ Kỳ như sau:                                                                  mâm, chưa có dịp gặp các anh hùng, chiến sĩ thi đua,
                   -  Chú  nói  với  chú  Cẩn  là  Bác  thấy  thơm  ngon,                          Bác lại bảo đồng chí Phạm Văn Đồng, hoặc đồng chí
               hấp dẫn, nhưng đĩa trứng hấp thịt đó nhiều quá, Bác                                 Võ Nguyên Giáp, hay đồng chí Nguyễn Lương Bằng,

               dính đũa vào ăn thừa không tiện.                                                    đồng chí Phạm Ngọc Thạch... đến ăn cơm với Bác.

                                                                     57                            58
   54   55   56   57   58   59   60   61   62   63   64