Page 383 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 383

Phần II: THEO BÁC HỒ ĐI KHÁNG CHIẾN                                                                                                 ĐƯỜNG BÁC HỒ ĐI CỨU NƯỚC



             cười, vừa nhìn tôi. Anh mỉm cười vì thấy tôi không được                             nhưng được bày biện khá trang nhã. Cứ như trước cách
             tự nhiên trong bộ quần áo ấy.                                                       mạng, tôi  không  bao  giờ  mơ tưởng  bén  mảng  đến cổng
                 - Giá kiếm được một bộ quân phục thì tốt hơn. Sau vài                           ngôi nhà này, chứ đừng nói đến chuyện được ngồi trong
             phút đắn đo, anh Hoàn trả lời như vậy.                                              phòng khách. Cách mạng vừa mới đổi đời cho tôi, tôi đã
                 Tôi  vội  chạy  đến  người  quen  mượn  một  bộ  tuýt  xo                       được vào ngôi nhà lớn của Hà Nội với tư thế một người
             trông cũng chững chạc. Mãi sau này tôi mới nghĩ ra: nếu                             làm chủ. Tôi còn đang nhìn quanh chưa hết lạ lẫm thì Bác
             hôm ấy biết tôi kỳ công chạy vạy được bộ quần áo như
                                                                                                 Hồ và anh Văn bước ra. Bác mặc bộ kaki vàng, tóc lốm
             vậy, thế nào Bác cũng phê bình cho. Mượn được một bộ
                                                                                                 đốm bạc, trông gầy và xanh, nhưng đôi mắt vẫn rất sáng,
             quần áo rồi, tôi lại lo về những điều cần báo cáo với Bác.
                                                                                                 đúng như hình dạng cụ Ké ở khu Pác Bó mà nhiều anh
             Là một người thợ chế tạo súng đạn, nhân dịp này tôi phải
                                                                                                 em đã tả lại. Tôi lúng túng đứng dậy chưa kịp chào Bác
             báo cáo rõ với Bác về công việc của xưởng, về dự định của
                                                                                                 thì Bác đã chìa tay ra cho tôi và mỉm cười bảo:
             mình. Rồi còn phải thay mặt anh em trong xưởng hứa với
                                                                                                     -  Hoan  nghênh  chú!  -  Rồi  Bác  kéo  tôi  ngồi  xuống,
             Bác. Được gặp Bác lần này đâu phải là niềm vinh dự của
                                                                                                 giọng Bác rất ấm - Trong Đại hội Tân Trào, chú không có
             riêng tôi. Đó là niềm vinh dự lớn của cả anh, chị, em trong
                                                                                                 mặt.  Các  đại  biểu cử chú  vào  Chính  phủ  lâm  thời.  Chú
             ngành sửa chữa và chế tạo vũ khí non trẻ lúc bấy giờ, bởi
                                                                                                 vừa ở trong Ban Vũ khí vừa là Bộ trưởng không bộ.
             vậy, tôi phải thay mặt anh em hứa hẹn với Bác: công nhân
                                                                                                     Tin đó làm tôi sửng sốt, tôi ngần ngại thưa với Bác:
             quân  giới sẽ hoàn thành mọi nhiệm vụ Bác giao để đền
                                                                                                     - Thưa Bác, từ trước tới giờ tôi vẫn có chí hướng đánh
             đáp lại mối quan tâm của Bác. Tất cả những điều ấy tôi
             đều  phác thảo  trong  ý  nghĩ  với  một  tâm  trạng  hồi  hộp,                     Tây. Còn làm vũ khí, tôi chỉ hiểu chút ít, công việc cũng
             sung sướng. Vâng, tôi sẽ nói với Bác tất cả những điều tôi                          chỉ mới bắt đầu, chưa có gì. Riêng cái nghề làm Bộ trưởng,
             vừa nghĩ. Nhưng có ngờ đâu, đến lúc ngồi trước Bác, mọi                             thưa Bác, tôi không dám, tôi chưa làm bao giờ ạ.
             lời lẽ đều biến đi đâu hết.                                                             Bác cười, giọng đầy khích lệ:
                 Sáng  hôm  sau,  chững  chạc  trong  bộ  âu  phục  may                              - Bây giờ ta mới giành được chính quyền, trong chúng

             bằng tuýtxo, tôi bước vào dinh Bắc Bộ Phủ. Đầu tiên, tôi                            ta đã có ai làm Bộ trưởng bao giờ đâu.
             gặp anh Võ Nguyên Giáp, lúc đó làm Bộ trưởng Bộ Nội                                     Bác nói thế, tôi không còn lý do gì để từ chối nữa. Lúc
                                                                                                 này tôi chỉ thấy lo. Điều tôi lo hơn cả là được Đảng và Bác
             vụ. Anh Giáp bảo tôi ngồi đợi để vào báo cáo với Bác. Tôi
                                                                                                 giao cho trách nhiệm, tổ chức làm vũ khí.
             đang ngơ ngác đưa mắt nhìn gian phòng khách khá rộng,

                                                                     381                          382
   378   379   380   381   382   383   384   385   386   387   388