Page 388 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 388

Phần II: THEO BÁC HỒ ĐI KHÁNG CHIẾN                                                                  ĐƯỜNG BÁC HỒ ĐI CỨU NƯỚC



 Một kỹ sư trả lời:   Không nói nhiều, Bác chỉ nói chừng ấy. Mỗi lời của
 - Bất cứ quân đội nào cũng cần vũ khí. Cái đó đúng   Bác đều  giản  dị, dễ  hiểu, tiếp  cho tôi  nhiều sức mạnh
 rồi, nhưng nước ta chính quyền còn non yếu, công nghiệp   sau này.
 cũng  còn  non  yếu,  từ  xưa  lại  chưa  làm  vũ  khí  bao  giờ.   Tôi lao vào công việc. Hồi này, anh Hoàn ở Bến Nứa
 Nguyên liệu, máy móc đều không có. Một nước muốn chế   đã dời đến nơi khác, nhường lại cái nhà ấy cho tôi. May
 tạo vũ khí phải có ngành công nghiệp vững mạnh. Cho   sao ở gác dưới có một anh thợ tên là Hải, trước có làm lựu
 nên ta không thể làm được.   đạn cho Nhật. Tôi lân la hỏi chuyện anh, sau đó anh giới
 Nghe bạn đồng nghiệp nói, các kỹ sư đều gật gù. Có
             thiệu thêm anh Viễn, anh Quang, anh Thọ. Nhưng chỉ có
 người  mạnh  dạn  đưa  ra  ý  kiến:  "Hay  là  mua  của  nước
             chừng ấy người thì không đảm đương xuể mọi công việc,
 ngoài". Nhưng mua của nước ngoài thì tiền đâu, và ai bán
             tôi lên báo cáo lại với anh Văn. Nghe xong anh Văn bảo:
 cho. Hôm ta chiếm Nhà băng Đông Dương trong kho bạc
                 - Được, tôi sẽ giúp một tay.
 chỉ vẻn vẹn còn mấy chục vạn đồng… Muốn trang bị cho
                 Anh viết cho tôi mấy chữ đến cơ quan Tổng Liên đoàn
 quân đội của một nước mà chỉ dựa vào nguồn vũ khí của
             Lao  động  ở  phố  Hàng  Bồ.  Xem  thư  xong,  các  đồng  chí
 nước ngoài thì chẳng khác gì mang dây tự trói mình. Ý
             Tổng Liên đoàn nói tôi cứ về để các đồng chí ấy thu xếp.
 kiến đó không thể chấp nhận được. Anh Văn lại tìm mọi
             Mấy hôm sau, các đồng chí ấy cử cho anh Hoàng Phú, anh
 lời lẽ để thuyết phục họ, nhưng cuối cùng họ chỉ vin vào
             Phan  Cao  Tùng  Sơn,  anh  Nguyễn  Văn  Vị  và  anh  Đặng
 cớ, không có xưởng đúc thép, không có xưởng cơ khí và
             Cung. Có người rồi, chúng tôi lại gấp rút tổ chức bộ máy.
 công  nhân  kỹ  thuật.  Từng  ấy  cái  "không"  gộp  lại  cuối
             Anh Văn lại viết cho tôi một cái giấy giới thiệu sang trại
 cùng thành ra không làm được. Tuy các kỹ sư mỏ không
             Bảo an binh để xem cách xếp đặt văn phòng như thế nào.
 từ chối hẳn, nhưng tôi đoán là có nhận lời, họ cũng không
 làm gì cả. Thế là, anh Văn và tôi mất cả một buổi sáng để   Giữa lúc ấy, tôi được biết Bác Hồ đã ký Sắc lệnh thành
 nghe họ nói về những điều mình đã biết cả rồi.   lập Phòng quân giới trực thuộc Cục Quân nhu. Bản Sắc
 Anh Văn về báo cáo lại với Bác. Nghe xong chắc Bác   lệnh được ký đúng vào ngày 15 tháng 9 năm 1945. Cầm
 không vui. Hôm sau, Bác lại cho gọi tôi vào Bắc Bộ Phủ,   trong  tay  bản  Sắc  lệnh  có  chữ  ký  của  Chủ  tịch  nước,
 Bác bảo:    chúng tôi vô cùng phấn khởi. Đây là một sự quan tâm cụ
 - Họ không làm thì mình tự làm lấy. Khó thì khó thật   thể  nữa  của  Đảng,  của  Bác  đối  với  quân  giới.  Nghĩ  vậy
 nhưng quyết chí làm vẫn được. Bây giờ chú vừa làm Bộ   nên  chúng  tôi  càng  gấp  rút  đôn  đốc  nhau  làm  việc  cho
 trưởng vừa làm công việc này. Đoàn thể sẽ giúp sức chú.   thật mau lẹ, để đáp lại lòng mong đợi của Đảng, của Bác.

    385       386
   383   384   385   386   387   388   389   390   391   392   393