Page 502 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 502

Phần II: THEO BÁC HỒ ĐI KHÁNG CHIẾN                                                                  ĐƯỜNG BÁC HỒ ĐI CỨU NƯỚC


 của  những  hồi  ức  về  thời  kỳ  hoạt  động  đầy  gian  truân   Bữa tiệc trên chiến hạm ở Cam Ranh có thể nói là một
 mười lăm năm trước.   cuộc đấu trí rất tài tình của Bác. Bác ngồi giữa, một bên là
 - Khoảng năm 1930, Bác qua đây, bọn mật thám lùng bắt   viên đô đốc hải quân Pháp ở Thái Bình Dương, một bên là
 giữ lắm. Chúng sục trên tàu mà không bắt được. Bác phải   thống soái lục quân Pháp ở Viễn Đông. Đácgiăngliơ cười,
 hóa trang luôn, lúc giả là người này, lúc giả dạng người kia.   giọng mỉa mai, bóng gió:
 Cứ dựa vào quần chúng để đối phó với chúng. Rốt cuộc bọn   - Monsieur le Président, vous voilà bien encadré par
 chúng không tìm được. Bây giờ nghĩ lại thấy vui vui…   I’Armée et la Marine (có nghĩa là Chủ tịch thật đang bị đóng
 Khi  tàu  đến  hải  phận  miền  Nam  nước  ta,  Bác  nhận
             khung giữa lục và hải quân đó).
 được một bức điện đánh từ Sài Gòn của Cao ủy Pháp, Đô
                 Viên cao ủy cố nói kiểu nhát gừng, tách riêng và nhấn
 đốc  Đácgiăngliơ  xin  gặp  Bác.  Bác  nhận  lời,  tàu  ghé  vào
             mạnh từng tiếng "đang bị", "đóng khung". Nói xong, Đácgiăngliơ
 vịnh Cam Ranh.
             và cả bọn cười khoái chí.
 Vịnh Cam Ranh hôm đó trời oi oi của tiết tháng mười.
                 Bác thản nhiên cười và trả lời bằng tiếng Pháp:
 Tuần dương hạm Xápphơrơn đã chờ sẵn. Quân Pháp kéo
                 - Mais, vous savez, monsieur I’Amiral, c’est le tableau
 hết các loại cờ, giương hết các loại súng theo lễ nghi đón
             qui fait la valeur du cadre… (Nhưng, đô đốc biết đó, chính
 tiếp nguyên thủ các nước. Nhìn thấy vậy, Bác bảo:
             bức họa mới đem lại giá trị cho chiếc khung).
 - Chỉ chú Tước đi với Bác thôi.
                 Cả  bọn  quan  quân  nhà  thực  dân  có  mặt  hôm  đó  bị
 Tôi sửng sốt, một vài anh em còn bàn thêm thì Bác nói:
             một vố ngồi lịm đi và cũng từ đó bọn chúng không dám
 - Để rồi xem!
 Bác chỉ xách cây can và chiếc mũ cùng màu vàng nhạt   giở các trò chơi chữ với Bác…
 với  bộ  quần  áo  quen  thuộc.  Đácgiăngliơ,  Ủy  viên  Cộng   *
 hòa Pháp tại Đông Dương và cả Moóclie ra cửa tàu đón   *     *
 Bác và một đoàn tùy tùng quân phục lòe loẹt, với những
                 Chiều ngày 20 tháng 10, con tàu quay mũi về phía đất liền.
 kiếm, gù vàng, bạc và hai tên lính vác kích sáng loáng đi
             Hải Phòng đã hiện ra trước mắt, nơi đây, mười sáu năm về
 hai  bên.  Giữa  các  thứ  ấy,  sự  giản  dị  và  phong  độ  ung
 dung, thư thái của Bác là người chủ ở đây, chủ của biển,   trước, tôi rời quê hương đi tìm phương kế sinh sống và đã mười
 của  đất  trời  Cam  Ranh.  Trông  Bác  vô  cùng  gắn  bó  với   sáu năm tôi sống ở đất khách quê người. Nay, nhờ có Bác tôi
 giang  sơn  những  ngày  thu  ấy,  còn  các  thứ  lòe  loẹt  kia   được làm người Việt Nam và được trở về Tổ quốc. Biển cả kia
 càng trở nên xa lạ, lố lăng và kệch cỡm…   chắc chắn không sánh nổi công lao đó của Bác. 4 giờ chiều,


    499       500
   497   498   499   500   501   502   503   504   505   506   507