Page 497 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 497

Phần II: THEO BÁC HỒ ĐI KHÁNG CHIẾN                                                                                                 ĐƯỜNG BÁC HỒ ĐI CỨU NƯỚC



             tàu thủy mà không đi bằng máy bay, vì lúc đó đi máy bay                                 - Chú định nói gì?
             không an toàn.. Và trước khi đi Pari, Bác nhận được hàng                                - Dạ, cháu là người Việt Nam đã từng mặc pigiama, đi
             nghìn lá thư của đồng bào đề nghị Bác đừng đi máy bay.                              ôtô ở Pari.
                 Thượng tuần tháng 9 năm 1946, con tàu rời Tulông đi                                 - Sao lại thế?
             Địa Trung Hải, qua kênh Xuyê vào Hồng Hải tới Ấn Độ                                     - Thưa Bác, vì cháu là bác sĩ nên khi đang ngủ có ca
             Dương để đưa Bác và chúng tôi trở về Tổ quốc. Nhiều hải                             cấp cứu, cháu cứ thế đi luôn. Hôm đó 4 giờ sáng - tôi nói
             cảng dọc đường tàu chở Bác đi qua đã bắn súng chào vị
                                                                                                 với  Bác  nhưng  chủ  tâm  là  để  "trả  miếng"  viên  thuyền
             nguyên thủ Nhà nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa. Bác
                                                                                                 trưởng - cháu đi cấp cứu qua khu tám - khu quý phái và
             ghé thăm Gubuti theo lời mời của viên toàn quyền Pháp ở
                                                                                                 giàu có. Cháu trông thấy một cảnh tượng không thể nào
             đây. Bác lên thăm Xâylan một ngày. Cụ Găngđi đã cử đại
                                                                                                 quên được, đó là các bà công tước đi găng tay, đứng dưới
             diện tới thủ đô Xâylan để chúc mừng Bác và trao tặng Bác
                                                                                                 trời giá lạnh cời các đống rác sau khách sạn để nhặt đồ bỏ
             lá cờ của Quốc hội Ấn Độ…
                                                                                                 đi của lính Đức Hítle…
                 Hơn bốn mươi lăm ngày trên biển cả mênh mông là
                                                                                                     Tôi nói đến đây, Bác khẽ chạm chân tôi:
             một quãng đời lịch sử của chúng tôi được sống bên Bác.
                                                                                                     - Thôi, ăn đi cho khỏi nguội.
                 Những  ngày  này,  với  cương  vị  là  thầy  thuốc,  hàng
             ngày tôi thường ăn cơm cùng Bác. Các bữa ăn trên tàu chỉ                                Viên  thuyền  trưởng  vừa  đau  vì  bị  tôi  "vạch  áo",
             có  Bác,  tôi,  viên  thuyền  trưởng  và  một  viên  quan  năm.                     nhưng vừa sợ thái độ của Bác. Về sau tôi có dịp đọc cuốn
             Người Pháp khi ăn rất hay nói chuyện. Một bữa ăn, viên                              hồi  ký  của  viên  thuyền  trưởng  này.  Chính  thủy  sư  đô

             thuyền trưởng nói:                                                                  đốc Ônen (tên viên thuyền trưởng) đã tự nói lên những
                 - Ôi chà, tôi còn nhớ khi còn là một thiếu úy của một                           ngạc  nhiên  sửng  sốt  của  mình  đối  với  Bác.  "Khi  nhận
             tuần dương hạm đi trên sông Dương Tử, tôi thấy người                                được điện thượng khẩn phải sẵn sàng ngay để chở Chủ
             Trung Quốc đã nhặt các đồ chúng tôi vứt đi, phân loại ra,                           tịch Hồ Chí Minh, thì tôi tưởng Chính phủ Pháp lúc bấy
             sắp xếp rất trật tự… thứ nào ra thứ ấy để họ bán…                                   giờ  sắp  đưa  ông  ta  đi  an  trí  một  nơi  nào  đó  ở  châu
                 Tôi ngồi tức điên cả ruột, liếc nhìn thấy Bác vẫn thản                          Phi…".  Và cũng  từ  ý nghĩ đó,  Ônen đã ca ngợi  Bác  "là
             nhiên.  Tôi  liền  tợp  một  ngụm  rượu  và  nói:  "Thưa  Chủ                       một vị thủ lĩnh có phong cách rất độc đáo" mà trong đời
             tịch…", rồi quay sang hắn. Biết tôi đang "nóng gáy", Bác                            "chưa hề thấy ở bất kỳ ai", là một người "rất thông minh
             hỏi ngay:                                                                           và bình tĩnh"…


                                                                     495                          496
   492   493   494   495   496   497   498   499   500   501   502