Page 500 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 500

Phần II: THEO BÁC HỒ ĐI KHÁNG CHIẾN                                                                  ĐƯỜNG BÁC HỒ ĐI CỨU NƯỚC



 Trên tàu, công việc không bận rộn lắm, thế nhưng Bác   lập, tự do hoàn toàn cho Tổ quốc và nhân dân. Các chú về
 vẫn dậy sớm để tập thể dục, Bác đánh thức chúng tôi và   nước phải hiểu rõ điều đó, phải nhiệt tình đem những cái
 nhắc nhở xếp đặt hành lý, chỗ ở gọn gàng. Cũng rất đều   đã học được ở nước ngoài về vận dụng sao cho thích hợp
 đặn,  một  ngày  ba  buổi:  sáng,  trưa,  tối  chúng  tôi  quây   vào hoàn cảnh nước mình, giúp đỡ, hướng dẫn cho anh
 quần  bên  Bác,  nghe  Bác  giải  thích  tình  hình  thế  giới  và   chị em ở nhà.
 trong nước. Có hôm Bác kể những mẩu chuyện đấu tranh   Tôi  còn  nhớ  hôm  nghỉ  ở  Căngđi,  cả  buổi  chiều  đó,
 của công nhân các nước tư bản. Cũng có những hôm Bác   mấy Bác cháu đi dạo ở vườn Bách Thảo. Lúc đi, lúc ngồi,
 kể cho chúng tôi nghe về Mác - Ăngghen, Lênin. Bác luôn   lúc nào Bác cũng vạch cho chúng tôi rõ thêm về đường lối
 luôn dẫn từ những việc nhỏ đến việc lớn. Từ những mẩu   cách mạng ở nước ta. Bác luôn luôn chuẩn bị cho chúng
 chuyện đơn giản, dễ hiểu, Bác khái quát và nâng lên về   tôi  tinh  thần  chịu  đựng  gian  khổ  khi  về  nước.  Bác  luôn
 nguyên lý.    dặn dò: tinh thần là yếu tố quyết định cho mọi sự thành
 Mỗi lần tàu ghé vào các cảng ở châu Phi, châu Á, Bác   công. Ngay trong công tác y tế, trong vấn đề giải quyết
 dặn chúng tôi phải chú ý xem xét cuộc sống và lao động   bệnh  tật cũng  vậy,  Bác  nói:  "Hồi  trước,  khi  còn  ở  Pháp,
 cực nhọc của nhân dân các nước dưới ách bóc lột của bọn   Bác  có  bệnh  phải  nằm  bệnh  viện  Lainếch, chắc  chú  biết

 thực dân. Tôi còn nhớ khi vào Gibuti, Bác đã nói rõ về sự   đấy. Các bác sĩ khám và bảo bệnh Bác nặng lắm, không
 bóc lột của thực dân Pháp ở châu Phi và nỗi thống khổ   chữa  được.  Bác  không  tin,  trong  đầu  óc  nghĩ  rằng  bao
 của  người  da  đen.  Tàu  ghé  vào  cảng  Côlômbi,  Bác  giải   nhiêu chuyện chưa làm, ốm đau thế nào được. Thế là Bác
 thích cho chúng tôi về sự khác nhau và bản chất của thực
             xin ra viện và tự luyện thân thể. Vậy mà vẫn khỏe mạnh
 dân Anh với thực dân Pháp. Khi tàu qua eo biển Ấn Độ
             đấy.  Chắc  mấy  ông  thầy  thuốc  đó  giờ  gặp  lại  mình  thì
 và nhân việc cụ Găngđi gửi tặng Bác lá cờ Ấn Độ, Bác giới
             phải ngạc nhiên lắm".
 thiệu với chúng tôi về phong trào đấu tranh giành độc lập
                 Khi qua eo biển Malaixia, viên chỉ huy tàu không dám
 của nhân dân Ấn Độ. Bác lên án sự đàn áp dã man của   cho tàu cập bến, sợ Bác lên bờ sẽ có ảnh hưởng lớn trong
 chủ nghĩa thực dân đối với người Ấn. Bác hay nhắc nhiều   nhiều người đang chờ đón Bác ở cảng. Tàu chạy chậm lại,
 về nỗi khổ cực của các dân tộc chưa giành được độc lập,   đến ba giờ sáng mới ngang qua cảng này. Bác vẫn thức và
 tự do. Những lần như thế, Bác thường nói với chúng tôi:   nhìn  chăm  chú  về  phía  những  ánh  đèn  trên  các  đảo  xa

 - Nước ta, dân ta cũng còn nghèo khổ lắm. Con đường   vời. Bác chỉ từng cụm đèn báo và cho chúng tôi biết từng
 để  giải  phóng  sự nghèo  khổ  đó  là  phải  giành  được độc   khu Tângiaba. Bác nói với chúng tôi trong nỗi trầm ngâm


    497       498
   495   496   497   498   499   500   501   502   503   504   505