Page 542 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 542

Phần II: THEO BÁC HỒ ĐI KHÁNG CHIẾN                                                                  ĐƯỜNG BÁC HỒ ĐI CỨU NƯỚC



 - Chú Sửu đó phải không?   Tôi đưa mắt nhìn anh Hiến như muốn cầu cứu anh
 Lúc bấy giờ tôi mới bừng tỉnh. Ôi sung sướng quá! Tôi   giúp tôi báo cáo hộ, nhưng anh chỉ cười, có ý bảo cứ thật
 líu lưỡi:   thà  mà  nói.  Thật  là  lúng  túng.  Tôi  trình  bày  tóm  tắt,
 - Thưa Bác, cháu đây ạ!   nhiều  đoạn  ngập  ngừng,  đại  thể  như  thế  này:  Anh  chị
 Trời mới sắp sửa sang thu, chưa rét, nhưng rừng sâu,   em công nhân theo lời "hịch" của Đảng kêu gọi, đã cùng
 đêm có sương lạnh. Bác đang ngồi sưởi và suy nghĩ.   toàn dân đứng lên đánh giặc, cứu nước. Nhà máy giấy
             Đáp Cầu đã tiêu thổ kháng chiến. Nhà cửa, kho tàng đã
 Bác  chỉ  một  khúc  gỗ  bên  đống  lửa  và  ra  hiệu  bảo
             bị  phá  hủy.  Máy  móc,  thiết  bị  được  dời  về  chiến  khu.
 chúng tôi ngồi. Vừa xúc động, vừa mừng vui, tôi quan sát
             Bằng phương tiện thô sơ, chúng tôi mất bốn, năm tháng
 và cố ngắm thật kỹ. Tôi liếc nhìn Bác rõ lâu, dáng Bác gầy
             trời  để  di  chuyển  ba  nghìn  tấn  hàng,  trong  đó  có  trên
 và hơi yếu, từ chòm râu mái tóc, từ nếp quần nâu giản dị
             một nghìn tấn máy móc cồng kềnh, một khối lượng trên
 và đôi dép caosu đã sờn mép. Tôi chăm chú đến căn nhà
             sáu mươi vạn tấn trên một cây số. Bình quân mỗi ngày,
 nhỏ đơn sơ, gọn gàng: một chiếc bàn tre, một cây đèn bão
             anh  chị  em  thợ  chúng  tôi  phải  đưa  ba  mươi  tấn  máy
 tỏa ánh sáng đỏ trên những trang sách báo gồm nhiều thứ
             móc, vật liệu trên quãng đường dài 200km. Lúc bấy giờ
 tiếng  nước  ngoài.  Bên  phải  tôi  là  chiếc  giường  con  trải
             trong tay chỉ có mấy chiếc xe chạy bằng madút cọc cạch;
 chiếc chiếu cói và chiếc chăn trấn thủ gấp vuông góc. Tôi
             ngoài  ra  là  xe  bò,  ngựa  thồ,  thuyền  gỗ  và  chủ  yếu  là
 nhìn mãi chừng ấy thứ. Và chỉ chừng ấy thôi cũng nói lên
             bằng đôi vai. Chúng tôi vừa di chuyển, vừa chiến đấu và
 cuộc sống thanh đạm của Bác. Tôi đã tự đặt cho mình một   vừa xây dựng.
 công việc quan trọng là phải nhìn cho kỹ, nghe cho rõ, thu   Tôi cũng thưa với Bác những đoạn đường trèo đèo, lội

 hết vào tâm trí để khi về kể lại cho anh chị em công nhân.   suối, trên đầu thì tàu bay giặc bắn phá, dưới đất thì địch tấn
 Tôi  đợi  chờ,  chưa  dám  ngồi  gần.  Bác  dịu  dàng  kéo   công, trăm nghìn gian khổ, nhưng anh chị em vẫn không hề
 xích tôi lại bên Bác và nói:   lay chuyển tấm lòng sắt son với Đảng và vững tin ở thắng
 - Chú có biết vì sao hôm nay Bác gọi lên không?   lợi  của  cuộc  trường  kỳ  kháng  chiến.  Nhiều  khi  chuyển
 - Thưa Bác không ạ! Cháu nghe đồng chí Bộ trưởng   không kịp phải dìm máy móc và cầm súng tự vệ. Địch đi,

 gọi lên họp ở Bộ, cháu cũng chưa rõ việc gì.   anh chị em công nhân lại tiếp tục sản xuất, xây dựng.
 - Bác muốn nghe chuyện nhà máy của các cháu làm   Sau khi nhà cửa, lán trại được dựng xong, ngày 19-8- 1947,
 ăn, chiến đấu ra sao?   nhà máy trong rừng lại bắt đầu hoạt động. Từ 600 công


    539       540
   537   538   539   540   541   542   543   544   545   546   547