Page 594 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 594

Phần II: THEO BÁC HỒ ĐI KHÁNG CHIẾN                                                                  ĐƯỜNG BÁC HỒ ĐI CỨU NƯỚC



 thuốc của bất kỳ đồng chí y tá đại đội nào cũng nhiều gấp   - Đêm khuya chênh chếch một vừng trăng.
 mấy lần kho thuốc của cách mạng hồi tiền khởi nghĩa.   Tôi bí quá, chưa biết nói vần gì cho chất thơ hợp với
 Càng đi, càng chú ý quan sát, tôi càng thấy Bác quen   yêu cầu cách mạng thì Bác đọc tiếp:
 rất nhiều địa phương vùng chúng tôi công tác. Hôm đến   - Hỏi chị soi chi hỡi chị Hằng?
 một  bản  hẻo  lánh  thuộc  tỉnh  Cao  Bằng,  Bác  vào  thăm   Chúng tôi lại càng thấy gay, ngồi im. Bác lại đọc:
 đồng bào địa phương. Bà con quây quần tíu tít chuyện trò   - Soi người du kích bên đồn giặc
 với Bác, thân mật, hồn nhiên như đối với người thân xa   Chúng tôi đoán được ý Bác rồi. Trăng đã soi du kích
 nhà lâu ngày mới về. Bác nhớ tên rất nhiều người có mặt,   thì sẽ soi bộ đội, soi dân công… Chúng tôi mạnh dạn nói
 hỏi  thăm  những  người  vắng  mặt.  Bác  nói  chuyện  với   ý, nhiều khi chẳng thành vần luật. Bác nghe và sửa chữa
 đồng bào lúc bằng tiếng Kinh, lúc bằng tiếng Thổ.    cho chúng tôi. Cuối cùng, khi Bác cháu đã có bài thơ dài
 Câu chuyện của Bác thật giản dị, dễ hiểu:   hơn hai chục câu. Bác hỏi chúng tôi về chuyện gia đình.
 Cao Bằng ta trước cách mạng đã có nhiều thành tích.   Thấy Bác chăm sóc hỏi han tỉ mỉ tình hình gia đình, chúng
 Ngày nay, Cao Bằng cần ủng hộ tiền tuyến bằng cách tích   tôi  ai  nấy  đều  rưng  rưng.  Bác  lo  cho  chúng  tôi  từng  ly,
 cực làm đường, vì có đường sá tốt mới chở được nhiều   từng tý, còn Bác, Bác đã hy sinh tất cả cho Tổ quốc, cho

 hàng hóa. Con đường cũng như mạch máu trong người,   nhân dân…
 mạch máu có lưu thông, người mới khỏe.   Thời gian tôi đi theo Bác ít quá. Sắp đến giờ chia tay
 Sau lần nghe Bác nói chuyện đó, tôi được biết là nhân   rồi.  Tôi  không  muốn  rời  Bác  nhưng  kỷ  luật  không  cho
 dân Cao Bằng đã nô nức làm theo lời Bác, đã xẻ núi phá   phép. Tôi khoác balô, đeo túi dết, chuẩn bị lên đường, Bác
 ghềnh  làm  thành  những  con  đường  vắt  qua  đèo,  xuyên   săn sóc hỏi:
 qua rừng theo yêu cầu quân sự.   - Sao chú đeo nặng thế?
 Vào  một  đêm  sáng  trăng,  chúng  tôi  đến  đèo  Côlêa.   - Thưa Bác, cháu quen rồi ạ!
 Phong cảnh ở đây đẹp vô cùng. Chúng tôi say sưa ngắm   - Không được. Chú phải giữ sức khỏe để phục vụ bộ
 thiên nhiên tươi đẹp. Chợt Bác bảo chúng tôi:   đội. Bác cho chú các thiếp này, ngồi xuống đây, Bác đọc
 - Cảnh đẹp phải có thơ. Các chú làm thơ đi!   cho chú viết.
 Thấy chúng tôi cười, Bác lại bảo:   Tôi run run đỡ lấy tấm thiếp nhỏ bằng cỡ ảnh 6x9 trên

 - Bây giờ Bác đọc câu đầu, các chú làm tiếp nhé!   có in tên Bác và có một dấu son đỏ chói. Tôi ngồi xuống
 Chúng tôi thưa vâng. Bác đọc ngay:   chuẩn bị bút. Bác đọc:


    591       592
   589   590   591   592   593   594   595   596   597   598   599