Page 589 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 589
Phần II: THEO BÁC HỒ ĐI KHÁNG CHIẾN ĐƯỜNG BÁC HỒ ĐI CỨU NƯỚC
tự nhiên tôi xúc động quá. Tôi thoáng nhớ lại những ngày là đứa con gái bé bỏng được người cha nhân từ săn sóc,
sống cực nhục trước kia. Nếu không có Bác, không có yêu thương.
cách mạng thì cuộc đời tôi mãi mãi là cuộc đời con cua, Sau đại hội, một số người được Bác thết cơm. Tôi
con cáy mà thôi… được ngồi cạnh Bác. Bác hỏi tôi:
Báo cáo xong, tôi thưa:
- Khi bị địch tra tấn dã man, cô làm thế nào mà chịu được.
- Kính thưa Bác, kính thưa các đồng chí trong đoàn
- Thưa Bác, cháu trước đây rất khổ. Nay vì Tổ quốc
chủ tịch, thưa các anh hùng, chiến sĩ thi đua Bắc - Trung -
mà chúng đánh đập thì khổ mấy cũng chịu được, đau
Nam, tôi nói đến đây là hết.
mấy cũng chịu được.
Tôi còn đang bàng hoàng vì những tiếng vỗ tay thì
1
Bác cười và gắp thêm thức ăn vào bát của tôi… .
Bác đang ngồi trên ghế Chủ tịch đoàn, bước đến gần tôi.
Bác cầm tay tôi và nói: *
- Cô Chiên là anh hùng quân đội, Bác tặng khẩu súng * *
lục. Còn cô là chiến sĩ giao liên, Bác tặng một cái đồng hồ.
Vào cuối tháng 12 năm 1951, tôi được anh Trần Đăng
Cô sẽ dùng nó để đi những đường thư thật đúng hẹn.
Ninh gọi đi công tác. Anh dặn tôi chuẩn bị thuốc men
Vừa nói Bác vừa trao đồng hồ tận tay tôi. Tôi hoàn
mang theo cho chu đáo. Ngày 25 tháng 12, tôi theo anh
toàn không ngờ. Là một người trong "Đội hỏa tốc" chuyên
đến địa điểm đã hẹn. Đến giữa đường, anh mới rỉ tai tôi:
chạy những mật thư, những quân lệnh "tuyệt mật" và
- Hôm nay cậu đi chăm sóc sức khỏe cho Bác Hồ!
"thượng khẩn", tôi thường tính giờ theo lối ước lượng,
Tôi sướng quá. Đi rất nhanh, mong rút ngắn thời gian
xem sao trên trời, đo bóng cây mặt đất, nghe con chim
đi đường lại để sớm được gặp Bác. Bác đã chờ chúng tôi.
kêu, con gà gáy… sai lệch thường không ít. Hình như đã
có một lần tôi làm liên lạc sai hẹn đến mấy giờ. Rất băn Anh Ninh giới thiệu:
khoăn, tôi ước mong mình có một cái đồng hồ. Mong ước - Thưa Bác, đây là đồng chí Lê Giới lái xe, và đây là
ấy đã có từ lâu rồi, thế mà giờ đây lại thành sự thật. Bàn Bác sĩ Trịnh Văn Khiêm.
tay của Bác ấm và dịu hiền quá. Nước mắt tôi giàn giụa. Bác bảo chúng tôi:
Tôi khóc vì sung sướng. Tôi là đứa con không cha từ bé. - Bây giờ các chú đi nghỉ. Mai ta sẽ lên đường.
Bác đã làm sống lại tình cha con mà tôi tưởng suốt đời __________
không bao giờ có được nữa. Nhìn Bác, tôi cứ tưởng mình
1. Xem: Nước non bừng sáng, Sđd.
587 588