Page 592 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 592
Phần II: THEO BÁC HỒ ĐI KHÁNG CHIẾN ĐƯỜNG BÁC HỒ ĐI CỨU NƯỚC
Chúng tôi về nơi nghỉ, nhưng nào có ai ngủ được. - Tăng gia được là tốt nhưng phải để dành chứ không
Chúng tôi muốn chờ Bác về. Mãi khuya lắm, Bác mới làm nên lãng phí.
việc với anh Ninh xong. Chúng tôi còn thức cả, nhưng … Đoàn chúng tôi đi gấp cả ngày cả đêm. Có đêm
chẳng ai dám lên tiếng, sợ ảnh hưởng tới sức khỏe của địch bắn pháo sáng, xe vẫn cứ chạy. Đi suốt đến sáng
Bác. Sớm hôm sau, sau giờ thể dục, Bác hỏi tôi: nhưng Bác vẫn không chịu ngủ bù. Bác chỉ chợp mắt
- Chú Khiêm, sức khỏe của đơn vị hôm nay thế nào? chừng một giờ rồi dậy tập thể dục, đi tắm và làm việc. Giờ
- Thưa Bác, mọi người đều khỏe cả! nghỉ, Bác rất chăm đọc báo: báo chữ Anh, chữ Pháp, chữ
- Có một người ốm. Chú kiểm tra xem. Trung Quốc… Đi đêm nhiều nhưng chẳng lúc nào Bác
Tôi làm theo lời Bác. Quả nhiên, đêm qua có một đồng ngủ gật. Bác cho đồng chí Giới thuốc lá và động viên để
chí bị ho nhưng hồi đó còn trẻ, khỏe, ngủ say nên không biết. đồng chí tỉnh ngủ. Ban ngày, nếu không nói chuyện với
Chúng tôi lên đường. Đoàn chúng tôi được trang bị chúng tôi, Bác lại say sưa ngắm phong cảnh. Hôm đi qua
chiếc xe Jeep chiến lợi phẩm gồm có năm chỗ ngồi. Đến vùng X, Bác hỏi tôi:
chặng nghỉ đầu tiên, đồng chí Ngọc Hà, bảo vệ của Bác, - Nay chú là bác sĩ, chú có biết chữa bệnh sốt rét như
nấu cơm và chia làm hai mâm nhưng Bác bảo để ăn chung thế nào không?
một mâm. Tuy ít thức ăn, Bác ăn được mỗi bữa ba bát. Tôi chưa hiểu ý Bác nên chưa kịp trả lời. Bác giải thích
Thấy Bác ăn được, chúng tôi rất mừng. Nhưng nghĩ luôn:
thương Bác nên thỉnh thoảng đồng chí Ngọc Hà lại kiếm - Trước Cách mạng Tháng Tám, Bác và chú Vũ Anh
thêm món. Những lúc đó, Bác nhắc nhở: đi qua đây. Bác bị sốt rét nhưng không có thuốc. Chú
- Đồng bào còn nghèo. Nước nhà còn kháng chiến. Vũ Anh phải gác để Bác tự chữa bệnh bằng cách lợi
Chúng ta cần tiết kiệm. dụng cái nong của đồng bào đặt giữa ruộng kia để nằm
Hôm chúng tôi qua chỗ anh Trần Cư (nguyên Cục phơi nắng đó.
trưởng Cục Quản lý xe) công tác, chị Cư làm thịt bồ câu, Nghe Bác nói, tôi rất cảm động. Là người thầy thuốc,
thịt gà để Bác ăn. Bác không vừa ý: tôi hiểu tính mạng con người là quý nhất. Thế mà khi Bác
- Đừng vì Bác mà làm tiệc to thế này. Dân ta còn khổ. ốm, Bác không có một viên ký ninh để chữa bệnh. Thời kỳ
Tiêu chuẩn Bác không được như thế này đâu! đó đã thuộc về dĩ vãng rồi. Ngày nay, bất kỳ người dân
Anh Cư trả lời: nào ở miền Bắc nước ta, dù ở nơi hẻo lánh nhất, cũng
- Thưa Bác, chúng cháu tăng gia được, không phải mua. không đến nỗi phải phơi nắng để trị sốt nữa. Và một túi
589 590