Page 618 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 618
Phần II: THEO BÁC HỒ ĐI KHÁNG CHIẾN ĐƯỜNG BÁC HỒ ĐI CỨU NƯỚC
mỏi. Gần tối, đồng chí Thắng sợ Bác mệt nên mang ngựa Sau đó, Bác gọi anh em chúng tôi dậy. Bác cháu làm
tới gần, rồi cố mời Bác lên nhưng Bác kiên quyết từ chối. một chầu tắm thoải mái trong lúc bơi qua sông. Đi khỏi
Bác nói: thị xã chừng ba cây số thì phải nghỉ lại trong một trường
- Bác có mệt thì các chú cũng mệt, ta cùng đi cho vui. học. Đồng chí Chu Đốc, phụ trách bảo vệ căn cứ địa đã
Đồng chí Thắng đành dắt ngựa đi bên Bác với hy chờ sẵn ở đó và mời Bác lên ôtô. Bác đồng ý. Chúng tôi
vọng lúc nào đó Bác sẽ lên ngựa. 9 giờ đêm hôm ấy tới mừng rỡ vô cùng, vội gửi ngựa lại và chuẩn bị đi ôtô.
phà gần thị xã Bắc Kạn. Đò không có, Bác cho lệnh ngủ lại Chiếc ôtô này đã già nua hết sức, lại chạy bằng than.
vì lội qua sông trong lúc mệt nhọc dễ bị cảm đột ngột. Nhưng với tình hình lúc ấy có được nó cũng là tuyệt lắm
Trên bến sông chỉ có chiếc quán bán hàng, mái lợp sơ sài rồi. Khi sắp lên xe, Bác nhắc:
Hôm nay đi ôtô, có thuận lợi mới là máy chạy thay
mấy tấm gianh thưa. Trong quán có mấy tấm liếp thay
chân nhưng cũng có khó khăn là máy bay giặc nó lùng. Vì
cho chiếc bàn bán hàng quá mỏng manh, không thể dùng
vậy chú lái và các chú phải cẩn thận. Cần phân công nhau
vào việc gì được. Bác cho đốt lửa đuổi muỗi. Bác kiểm tra
gác máy bay, khi có việc xảy ra, các chú phải theo sự chỉ
việc đặt gác rồi Bác lấy chiếc túi dết làm gối, ngả mình
huy của chú Định.
trên cây gỗ vẫn dùng làm ghế ngồi bán hàng, hai chân Bác
Chờ cho đồng chí Định tổ chức xong đội ngũ, Bác ra
thõng xuống đất để giữ thăng bằng cho khỏi ngã. Chúng
lệnh cho xe nổ máy.
tôi cũng nằm ngay xuống đất quanh Bác mà thiếp đi
Trong chúng tôi có một số đồng chí quê ở Cao Bằng.
tưởng không còn biết trời đất là gì nữa.
Được đi chuyến này, các đồng chí đó mừng lắm. Người
Lúc tôi thay gác là 2 giờ sáng. Tôi đứng bên chiếc
nào cũng đặt hy vọng quê hương mình sẽ được giải
quán, nhìn về phía Bác. Bác vẫn nằm theo tư thế lúc bắt phóng, sẽ được gặp người nhà, nếu không, cứ được thấy
đầu ngủ. Anh em chúng tôi vẫn mỗi người nằm một kiểu, con sông Bằng cũng đủ sướng rồi. Khi đã nghĩ tới quê
quây quanh Bác. Tiếng thở đều đều của mọi người hòa hương thì quê hương bao giờ cũng đẹp. Câu chuyện quê
với tiếng suối chảy, tiếng rì rầm của núi rừng… hương trở nên rôm rả.
4 giờ sáng, tôi vừa toan gọi người thay gác thì Bác Đồng chí này khoe:
dậy. Bác làm mấy động tác thư giãn gân cốt và nói: - Phong cảnh Quảng Uyên, Trùng Khánh đẹp, gạo
ngon, giá rẻ…
- Thật là một giấc ngủ ngon ít thấy.
615 616