Page 189 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 189

Có  em  bé,  có  người  thanh  niên  Việt Nam  nào                                  - Có bạn bè thế giới ủng hộ như vậy, các cháu
                 biết yêu nước mà không kính yêu Bác Hồ. Nhưng                                        có tin rằng ta nhất định thắng hay không?
                 có sống những phút giây này mới thấy tình cảm                                          - Có ạ! Chúng tôi đồng thanh đáp.
                 kính  yêu  của  mình  đối  với  Bác  cao  hơn  lúc  nào                                Bác cười vui vẻ:
                 hết.  Bác  thật  là  vĩ  đại.  Bác  ở  trong  lòng  thanh                              - Đúng! Chúng ta nhất định thắng, miền Nam
                 niên thế giới. Bác là Việt Nam, Việt Nam là Bác.                                     nhất định được giải phóng.
                 Và những ngày này niềm tự hào to lớn nhất của                                          Hôm đó Bác cũng dặn chúng tôi: Đừng vì thấy
                 chúng tôi là Bác Hồ.                                                                 bạn  bè  thế  giới  kính  nể,  tôn  trọng  mà  huênh
                    Sau  đại  hội,  trên  đường  trở  về  chiến  trường                               hoang, tự mãn. Phải khiêm tốn và phải quyết tâm
                 chúng tôi dừng lại Hà Nội. Ngay sau đó cả đoàn                                       đánh thắng Mỹ lớn hơn nữa. Vì có thắng Mỹ lớn
                 thanh niên được Bác cho gặp. Tôi sung sướng đến                                      thì bạn bè mới càng thương yêu ta nhiều hơn, và

                 ngây ngất. Ước mơ bao năm tháng giờ đã thành                                         như vậy là ta không phụ lòng của bè bạn thế giới.
                 sự  thật.  Trong  đoàn  chúng  tôi  có  một  số  anh                                   Được gặp Bác, tôi nghĩ rằng đó là diễm phúc, là
                 hùng, dũng sĩ và đại biểu đã có lần được gặp Bác,                                    niềm  vinh  dự  lớn  nhất  của  đời tôi.  Và  tôi  không
                 nhưng tất cả đều một tâm trạng như chúng tôi:                                        còn có mơ ước gì cao hơn. Ra về, cả đêm tôi thao
                 Mới  gặp  Bác  lần đầu. Chúng  tôi  ngắm  Bác  như                                   thức, mong chóng được trở về chiến trường báo cáo
                 người “bị thôi miên”. Tôi nhìn kỹ đôi mắt Bác, đôi                                   lại với anh em đồng chí và bà con quê nhà để tất
                 mắt của Bác sáng, kiên nghị và lại rất dịu dàng.                                     cả cùng chung niềm vui to lớn này.
                 Câu chuyện tôi được nghe từ bé: mắt Bác có hai                                         Nhưng,  một  sự  không  ngờ  đã  đến...  Sau  đó  ít
                 con  ngươi  đã  được  khẳng  định  là  không  đúng.                                  lâu, trong khi tôi đang chờ xe trở về chiến trường
                 Nhưng  giờ  đây  tự  nhiên  tôi  tin  rằng  điều  đó  là                             thì có tin: Bác cho gọi vào gặp.
                 đúng vì tôi chưa gặp mắt ai tinh tường như đôi                                         Niềm vui đột ngột quá, chúng tôi cứ thấy chân
                 mắt Bác. Tôi nhìn từng sợi râu của Bác. Râu Bác,                                     tay  luống  cuống  không  biết  làm  gì  trước  làm  gì
                 tóc  Bác  bạc  trắng  óng  ánh  dưới  ánh  điện  sáng                                sau. Hôm ấy Bác cho gọi tôi, chị Trương Thị Khuê,
                 trong  như  cước.  Bác  già,  nhưng  khỏe  mạnh  và                                  Anh hùng các lực lượng vũ trang của  Vĩnh Linh
                 nhanh nhẹn. Hôm ấy, đồng chí trưởng đoàn Trần                                        cũng cùng đi dự Đại hội ở Xôphia về (trong đoàn

                 Văn Tư báo cáo để Bác nghe về đại hội. Bác rất                                       đại biểu miền Bắc), và chị Nguyễn Thị Xuân, nữ
                 vui, nghe xong Bác nói:                                                              dân quân Quảng Bình, một mình bắn rơi một máy

                                                                 187                                  188
   184   185   186   187   188   189   190   191   192   193   194