Page 26 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 26

Bác bảo tôi: “Làm công tác văn nghệ mà không   bị  tù  trong  tay  bọn  Quốc  dân  Đảng  Tưởng  Giới
 tìm hiểu sâu vốn của dân tộc thì không làm được   Thạch.  Cả  cuộc đời  Bác  là  của  giai  cấp,  của dân
 đâu”. Và từ hôm ấy trong khi đi đường, mỗi buổi   tộc,  của  Tổ  quốc.  Bác  đã  dạy  dỗ  cháu,  dìu  dắt
 sáng, Bác dạy tôi bốn câu trong Chinh phụ ngâm,   cháu. Mỗi lần chúng cháu làm xong một phim và
 buổi chiều Bác bảo tôi đọc lại, rồi Bác lại dạy tôi   được vinh dự đem chiếu để Bác xem, Bác chỉ bảo
 bốn câu tiếp. Cứ thế trong mấy chục ngày đường   cho  chúng  cháu:  người  làm  công  tác  nghệ  thuật
 đi  bộ,  Bác  dạy  tôi  thuộc  lòng  cuốn  Chinh  phụ   phải làm thế nào phục vụ nhân dân được tốt, phải
 ngâm từ đầu đến cuối.   làm gì cho xứng đáng là nghệ sĩ cách mạng.
 Thỉnh thoảng Bác lại hỏi tôi xem có hiểu nghĩa   Chúng cháu nguyện nghe theo lời Bác, cố gắng
 câu văn cho thực sâu không, và Bác bảo tôi ngâm   đấu  tranh  với  bản  thân  mình,  trau  dồi  đạo  đức
 những đoạn Bác thích. Thỉnh thoảng Bác động viên   cách  mạng,  trau  dồi  nghệ  thuật  để  xứng  đáng

 tôi: “Giọng chú ngâm cũng khá đấy!”. Hai Bác cháu   đứng  trong  hàng  ngũ  những  người  nghệ  sĩ  cách
 cùng cười. Bác bảo: “Đi đường ngâm nga như thế   mạng, dưới ngọn cờ của Bác.
 vừa vui vừa quên cái mệt”. Bác đi bộ khoẻ lắm. Có
                                  Nguồn: Người là Hồ Chí Minh (Tập hồi ký),
 giờ Bác đi tới sáu cây số. Trên những quãng đường
                                  Nxb. Hội Nhà văn, Hà Nội, 1995.
 vắng  của  núi  rừng  Việt  Bắc,  một  ông  già  mặc  bộ
 quần áo chàm, đầu đội chiếc nón, vai khoác chiếc
 túi vải xanh trong đựng một cuốn sổ tay, một hộp
 thuốc lá, một chiếc bật lửa và một chiếc khăn mặt,
 đó là hình ảnh Hồ Chủ tịch đi bộ hàng chục ngày
 đường  trèo  đèo,  lội  suối  để  làm  việc  cho  Tổ  quốc
 trong  những  ngày  lịch  sử  vô  cùng  trọng  đại  của
 cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp.
 Bác Hồ đã vĩnh biệt chúng ta! Bác ơi, ngồi viết
 lại những dòng hồi ký này trong đêm khuya tĩnh
 mịch, nước mắt cháu trào ra vì đau thương, vì nhớ

 Bác.  Những  ngày  cháu  được  công  tác  bên  Bác,
 cháu đã được nghe Bác kể chuyện những ngày Bác

    23           24
   21   22   23   24   25   26   27   28   29   30   31