Page 56 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 56
Bấy giờ cán bộ còn nghèo. Tôi ngần ngừ định Chiếc áo trấn thủ đã sờn, nhưng là chiếc áo ấm
không nói thật, nhưng rồi không dám dối Bác. Trả đầu tiên trong đời bố tôi được mặc. Bố tôi vui lắm.
lời xong, tôi quay ra thì Bác gọi lại và đến đầu Nếu biết là chiếc áo của Bác Hồ cho, chắc bố tôi sẽ
giường lật tấm chăn mỏng, lấy ra chiếc áo trấn vui sướng biết chừng nào! Nhưng vì nguyên tắc bí
thủ màu ngả vàng, Bác vẫn thường mặc, đưa cho mật, tôi không dám nói.
tôi, Bác nói: Bố tôi mặc được mấy năm chiếc áo vẫn còn tốt.
- Chú mặc tạm cái này cho đỡ lạnh. Mùa đông Theo phong tục người Dao, khi mất, người ta
cốt nhất phải giữ ngực cho ấm. chôn theo tất cả những đồ quý giá của người đó
Tôi không dám cầm. Mùa rét, Bác cũng chỉ có lúc sống đã dùng. Bố tôi mất, gia đình cũng đã bỏ
một chiếc áo trấn thủ và một chiếc áo khoác ngoài. chiếc áo trấn thủ chôn theo. Chiếc áo trấn thủ Bác
Mà Bác đã già rồi, ít chịu được rét. Thấy tôi chần cho đã làm ấm ngực tôi, sưởi ấm ngực bố tôi, nay
chừ, Bác bảo: bố tôi đã mất, chiếc áo lại theo xuống suối vàng
- Chú mặc đi, cho đỡ rét. mãi mãi sưởi ấm cho linh hồn bố tôi. Phải chăng
- Thưa Bác... đó cũng là một niềm vinh hạnh cho gia đình
- Chú cứ mặc vào. chúng tôi.
Nhìn đôi mắt trìu mến của Bác, tôi không dám
Triệu Hồng Thắng (nguyên Phó Chủ tịch
từ chối nữa. Bác giúp tôi cài cẩn thận từng cúc áo
Ủy ban Hành chính Khu tự trị Việt Bắc)
một. Có chiếc áo của Bác, ngực tôi ấm dần. Ấm
kể.
bằng hơi ấm của bông và cả bằng tình thương của
Nguồn: Bác Hồ sống mãi với chúng ta,
Bác. Nhờ có chiếc áo trấn thủ tôi dần dần khỏi ho.
Nxb. Chính trị quốc gia, Hà Nội, 2005,
Tôi giữ gìn chiếc áo Bác cho rất cẩn thận. Chỉ tr.862-864.
những lúc thật rét mới mặc.
Tôi có ý định giữ chiếc áo đó làm kỷ niệm,
nhưng không thực hiện được ý định. Một năm, tôi
về nhà ăn Tết, dân tộc Dao chúng tôi sống du canh
du cư, làm ăn thất thường, nên đời sống đói khổ.
Trời rất rét, bố tôi vẫn chỉ có một manh áo mỏng.
Thương bố quá, tôi đã biếu bố chiếc áo trấn thủ.
53 54