Page 46 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 46

phút này  đều quên hết mọi nghi  thức và tất cả   Những lời dặn của Bác cứ vang vọng mãi trong
 bỗng hồn nhiên như trẻ thơ trước mặt Bác.    tôi. “Chị em nào có thành tích các cô nhớ gửi báo
 Bác cháu cùng nhau quây quần tụ họp dưới   cáo lên cho Bác” khiến tôi suy nghĩ mãi. Chị du
 bóng xanh mát rượi của rừng nứa.    kích đội Trưng Trắc, bà mẹ nam phần Bắc Ninh,
 Bác thân thiết hỏi thăm các đại biểu về dự Đại   tôi được gặp những ngày theo bộ đội vào vùng sau
 hội. Nam Bộ, Khu 5, miền xuôi, miền núi, vùng tự   lưng địch... “Vâng thưa Bác, cháu sẽ cố gắng”...
 do, vùng  địch tạm chiếm, chúng tôi có cảm giác   Những buổi tối mùa  hạ, dưới ánh  đèn nhựa
 Bác  đã hiểu tất cả. Tấm lòng những người dân   trám, tôi cố gắng viết về những trận  đánh giặc
 vùng sau lưng  địch luôn luôn hướng về kháng   bằng  đòn gánh, bằng mưu trí của những cô gái
 chiến, về  đồng bào vùng cao, sự hy sinh tận tụy   từng trồng dâu nuôi  tằm  ở một làng ven  sông
 của cán bộ từ cơ sở.    Đuống. Tôi viết về lòng yêu nước, thương bộ  đội
 Cảnh sum  họp dưới cánh rừng nứa buổi chiều
 hôm ấy thực sự đầm ấm, đầy tình thương yêu thân   của bà mẹ từng chỉ quen nghề quay tơ, dệt cửi.
                    Mừng ngày sinh nhật Bác 60 tuổi, tôi gửi thư
 thiết của đại gia đình cách mạng. Bác nói chuyện
 với Đại hội, Bác khuyến khích các đại biểu hỏi Bác,   chúc thọ Bác và mạnh dạn gửi lên Bác những
 về việc gì cũng được, việc công cũng như việc tư.    trang viết đầu tiên.
 Nhiều chị đã mạnh dạn hỏi những điều các chị   Tôi có ngờ  đâu Bác  cũng  đọc những mẩu
 chưa hiểu về chuyện  công tác, chuyện gia  đình.   chuyện nhỏ ấy. Một buổi sáng tháng 6, tôi vừa đi
 Trong không khí thân  mật, hội trường nhiều lần   công tác về, các đồng chí trong cơ quan nhìn tôi,
 vang lên tiếng cười vui vẻ với những câu trả lời   ánh mắt rạng rỡ. Các chị, các bạn cùng tuổi đều vỗ
 thường giản dị và đôi lúc dí dỏm của Bác.    vai tôi bảo: “Cô  được Bác  gửi thư cho  đây này.
 Rồi chúng tôi được chụp ảnh chung với Bác.    Sướng nhé!”. Mừng vô hạn, tôi vội đón lấy thư mở
 Những  đốm nắng trong cánh rừng nhạt dần.   ra xem. Thư của Bác, do Bác tự tay đánh máy chỉ
 Bác sắp ra về. Lòng dạ chúng tôi nao lên. Bao giờ   ngắn gọn mấy dòng, nhưng tôi đọc đi đọc lại mãi
 mới lại được gặp Bác lần thứ hai nữa? Hội trường   không chán:
 yên ắng trong tích tắc, giọng Bác ấm áp:    “Gởi Bích Thuận,
 “Bác  chúc các cô  ra về mạnh khỏe. Về  địa   Cháu  đã chép và viết vài mẩu chuyện. Mấy
 phương những chị em nào có thành tích, các cô   trang chắc cháu không biết và không viết con số
 nhớ gửi báo cáo lên cho Bác”.   vào mỗi trang. Đó là một khuyết điểm sơ suất...


 43              44
   41   42   43   44   45   46   47   48   49   50   51