Page 48 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 48

Trong các phụ nữ chỉ có cháu và cô Minh viết.   Mùa hè năm 1951,  tôi  đi theo  một  đơn vị
 Cháu viết nhiều hơn. Tất cả là 26 trang.    quân y phục vụ chiến dịch Hà - Nam - Ninh. Tôi
 Vậy Bác gửi thưởng cháu một cái huy chương   đi với các đoàn dân công, đi tới các đội điều trị.
 và khuyên cháu cố gắng tiến bộ mãi.    Và tôi viết về các  chị  dân công làm  nhiệm vụ
 Hôn cháu.       tiếp tế, tải thương, về các bà mẹ hết lòng phục
 Bác             vụ thương binh.
 10/6/1950”         Từ cuộc cách mạng, cuộc kháng chiến thần
 Ôi! Chưa bao giờ tôi nghĩ mình có thể đón nhận   thánh do Bác cùng Trung  ương  Đảng và  Chính
 được phút giây hạnh phúc và vinh dự quá lớn lao ấy.    phủ lãnh đạo, đã nảy sinh biết bao người phụ nữ
 Nhưng tôi cũng ân hận vì đã quên một việc nhỏ   mới. Những người phụ nữ trung thành và tận tụy.
 là không đánh số vào mỗi trang.    Tôi phải viết về họ. Và một lần nữa, tôi  gửi
 Tấm hình của Bác trong suốt những năm kháng   lên Bác những mẩu chuyện  tôi ghi chép trong
 chiến luôn luôn động viên tôi.    chiến dịch.
 Không, không chỉ có tấm hình mà khuôn mặt   Một buổi sáng mùa đông, một món quà bất ngờ
 hiền từ của Bác từ những ngày tháng 8/1945 đã in   nữa đến với tôi. Bác cho gọi tôi đến. Bác cẩn thận
 sâu vào tim óc tôi. Nhớ biết bao nhiêu bầu trời   dặn đồng chí Thắng trong đơn vị bảo vệ Bác, nhắc
 mùa thu trong trẻo năm ấy, Hà Nội tưng bừng cờ   tôi  ăn sáng và nắm thêm một nắm cơm  ăn dọc
 và hoa,  đón ngày Tết  Độc lập  đầu tiên tại vườn   đường, nhưng vì quá mừng tôi chỉ ăn qua quýt rồi
 hoa Ba Đình.    vội theo anh đi ngay.
 Nhớ biết bao nhiêu ngày Tổng tuyển cử bầu đại   Bầu trời xanh của núi rừng Việt Bắc mở rộng
 biểu Quốc hội đầu tiên của nước ta. Ngày ấy, chúng   trước mắt. Ánh sáng mùa đông hôm ấy sao ấm
 tôi ngồi trên chiếc xe đi tuyên truyền cổ động cho   thế, cánh rừng  đẹp thế, dòng  suối trong  thế.
 cuộc bầu cử. Khi chúng tôi vừa nhắc đến Chủ tịch   Chân tôi cứ đi, đi mãi mà không mỏi. Hết cánh
 Hồ Chí Minh, xe cũng vừa đến Bắc Bộ phủ.    rừng này  đến cánh rừng khác, hết dốc cao này
 Một cánh cửa sổ hé mở và khuôn mặt Bác hiện   đến dốc cao khác. Chúng tôi đi một mạch không
 ra, hiền từ âu yếm, rồi Bác cười với chúng tôi.    nghỉ, không ăn, không uống và đến chiều thì tới
 Chúng tôi sung sướng quá. Hình ảnh của Bác,   nơi Bác ở.
 nụ cười của Bác mãi mãi cho đến nay có bao giờ    Tim  tôi  đập mạnh. Nhà Bác  đây rồi. Thoạt
 chúng tôi quên được.   tiên là một gian nhà bếp sáng sủa, sạch sẽ, lên


 45              46
   43   44   45   46   47   48   49   50   51   52   53