Page 50 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 50
một khúc nữa là gian nhà là nơi Bác ăn cơm, và Bác gọi các anh ở văn phòng lên, bảo xếp chỗ
cũng là phòng nghỉ của đơn vị bảo vệ, cạnh đó là nghỉ cho tôi.
nhà khách. Hôm sau, Bác giao cho tôi một việc: đọc những
Tôi nôn nóng được tới chào Bác. Bác đang làm số báo Bác đưa cho: Nhân đạo, Vì một nền hòa
việc. Mười ngón tay của Bác gõ lách cách trên bàn bình lâu dài, lấy ở trong đó ra những mẩu chuyện,
máy chữ. Một mảng nắng chiều mùa đông hắt lên những tin tức mình đang cần, ví dụ: mẩu chuyện
vầng trán cao rộng của Bác, lên bộ quần áo nâu phản đối chiến tranh xâm lược Việt Nam, tố cáo
giản dị Bác đang mặc. chế độ tư bản đế quốc, v.v..
Tôi chạy vội lại bàn làm việc của Bác để chào Bác lại hỏi tôi về những bài viết của câu lạc bộ
Bác, hai mi mắt cứ nóng ran cả lên, Bác cười, hỏi đăng trong báo Nhân Dân. Tôi thưa với Bác về
tôi đi đường có nhớ mang cơm nắm đi ăn không, đi cách viết bài của C.B. Bác gật đầu rồi bảo: “Bây
đường xa có mệt không? giờ cô cũng viết như thế cho Bác xem”.
Tôi đáp: “Thưa Bác, được đến gặp Bác, cháu Buổi sáng, tôi đọc báo đến khoảng 10 giờ thì
mừng quá, nên không mệt, không đói ạ”. Bác gọi đi ăn cơm. Buổi chiều và buổi tối tôi cũng
Một tình cảm ấm áp, trìu mến tràn vào trong đọc báo và đọc những mẩu chuyện đánh máy bằng
tôi sau những năm tháng xa gia đình. tiếng Pháp Bác đưa cho, toàn là chuyện đánh
Tôi nhìn ngắm mãi ngôi nhà Bác ở, một nếp nhà Pháp cả. Tôi nhớ nhất là chuyện “Chị Ba vườn
thật giản dị. Giường Bác nằm nghỉ, cái bàn bên cửa chuối”. Chuyện kể chị Ba đã chặt hết chuối trong
sổ nơi Bác làm việc, mọi vật đều được sắp xếp theo vườn nhà giúp bộ đội vượt sông. Giặc Pháp đến tra
trật tự, ngăn nắp. Tôi nhìn xung quanh thấy hầu hỏi, chị một mực không khai và đã hy sinh anh
như không có gì xa lạ giữa ngôi nhà của một vị Chủ dũng ngay trong vườn chuối nhà mình.
tịch nước và nơi làm việc của các cơ quan. Trong thời gian ba ngày, tôi lượm lặt tin tức và
Bác hỏi tôi chuyện gia đình, chuyện công tác. viết được 5 bài báo ngắn nộp Bác...
Bác hỏi thăm một số chị em trong cơ quan, đời Tôi nhớ mãi một buổi tối mùa đông, trời rét
sống của chúng tôi. Tôi kể với Bác chuyện những buốt, chúng tôi ngồi trong nhà vẫn rét, chợt thấy
ngày chúng tôi đi chiến dịch, chuyện các bà mẹ, một ánh đèn pin lóe lên từ bên kia suối. Không
các chị em phục vụ chiến trường, các chiến sĩ phải ai khác nữa: “Bác đến! Bác đến thật rồi”.
chiến đấu bị thương. Bác nghe rồi đột nhiên cười Chúng tôi reo ầm lên, chạy ùa ra đón Bác, vây
và bảo: “Cô viết còn nhạt lắm”. quanh Bác. Một số anh bên cơ quan Nông hội
47 48