Page 58 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 58

dành phần cơm cho Bác nhiều hơn. Lúc về Bác   Một hôm, Bác gọi các  đồng chí Vũ Anh, Vân
 cũng chỉ ăn đúng hai bát cơm đầy bằng miệng bát.   Trình và cả tôi nữa, đặt vấn đề: Nên khởi nghĩa
 Tôi mời thêm, Bác nói: “Cơ quan  ở bí mật, gặp   hay chưa?
 nhiều khó khăn, chúng ta chưa thể ăn nhiều hơn”.   Mọi người đều tham gia ý kiến, Bác lắng nghe,
 Từ ngày sang ở bên cơ quan báo, Bác làm việc   cuối cùng Bác bảo:
 cả ngày. Buổi đêm, Bác cũng không ngủ trọn giấc.   -  Để khi Pháp thua Nhật, mình  đánh lấy lại
 Đến giờ ngủ, Bác giục Vân Trình và tôi  đi nghỉ.   nước từ tay Nhật mới được.
 Vân Trình nằm trên một cái sàn riêng; tôi và Bác   Tôi cứ nghĩ mãi về ý kiến của Bác và nhớ lại
 nằm chung, mỗi người một tấm chiên. Sống  ở   những câu cuối tác phẩm Lịch sử nước ta, tập diễn
 rừng, thỉnh thoảng trời mưa, tôi vẫn thấy vết   ca lịch sử do Bác viết dùng để huấn luyện cán bộ
 chân hổ bằng cái bát to in trên  đường, tôi  nằm   hồi ở Pác Bó.
 mép giường ngoài, Bác nằm trong. Nhiều lần,   “Chúng ta có Hội Việt Minh
 trăng sáng, nửa  đêm tôi thức giấc nhìn không   Đủ tài lãnh đạo chúng mình đấu tranh
 thấy Bác đâu. Có ai đó đắp thêm lên người tôi một   1945, Việt Nam độc lập”.
 tấm chăn. Bác không ngủ và đã trở dậy làm việc   ... Đế quốc càng đi lùng, tôi càng phải tích cực
 từ lúc nào không biết. Nhiều buổi sáng tinh mơ,   xuống làng,  đến các cơ sở nghe ngóng tình hình
 bừng mắt tỉnh dậy tôi không thấy Bác. Nhìn ra đã   hoạt  động của  địch. Bà cụ Xin, trong làng Lam
 thấy Bác đang vung tay tập thể dục.   Sơn nói với tôi:
 Ở gần Bác, tôi chăm chỉ hơn mọi khi. Nửa đêm,   - Ông xã L. sáng nay nói bô bô với người nào ở
 giữa  đường rừng, gánh nặng trên vai: gà, vịt,   giữa sân rằng:  đường từ mỏ nước Bó Tháy lên
 chanh quả, gạo... tôi đi không biết mệt.   hang núi Bó Tháy lâu nay không có, nay tự nhiên
 Bác viết bài, Vân Trình cùng tôi lăn ru-lô  in   thấy con  đường mòn,  có dấu vết người qua lại.
 báo. Khi một chữ bật lên, Vân Trình lại hí hoáy   Nhất định có cộng sản ở hang ấy.
 chữa. Tôi chắp tay ngồi chờ, mắt lim dim, đầu gật   Tôi nghe mà giật mình. Hắn nói đúng chỗ ở của
 gật. Vân Trình bảo tôi đứng dậy ra ngoài hang, đi   ta. Tôi vùng chạy theo đường tắt về hang Bó Tháy,
 lại một lúc cho tỉnh táo...   báo cáo lại với Bác. Chín giờ đêm hôm ấy, Bác gửi
 Biết tôi làm việc chăm chỉ, Bác không phê bình   một bức thư theo  đường dây bí mật vào Nguyên
 tôi ngủ gật. Bác thương tôi, không bao giờ trách   Bình. Chín giờ đêm hôm sau, đồng chí Xích Thắng
 móc một lời.    được đoàn thể cử đến đón cơ quan báo Việt Nam


 55              56
   53   54   55   56   57   58   59   60   61   62   63