Page 79 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 79

không dám nhìn vào  mắt Bác.  Miệng Bác cười                                         giữa đồng bào; hôm ấy mọi người cuốn đi theo mỗi
                 thiếu một chiếc răng; 15 năm sau,  đọc  Nhật ký                                      bước chân của Bác, người ta tiến sát gần Bác, đến
                 trong tù, thấy Bác nói “Răng rụng mất một chiếc”                                     nỗi giẫm vào  đôi dép cao  su  của Bác. Bác  bị trật
                 và Bác làm thơ tiễn biệt cái răng thì tôi mới hiểu                                   dép; hình  ảnh Bác hồn nhiên bị tràn ngập “bâu
                 vì lý do gì. Do mắt Bác sáng quắc, nên trong bức                                     xâu” bởi đồng bào yêu thương của mình năm Việt
                 ảnh anh  Nguyễn Năng An chụp Bác,  được in                                           Nam Dân chủ Cộng hòa thứ nhất, tôi nhớ mãi cho
                 thành bưu  ảnh bán phổ biến mọi nơi, người ta                                        đến bây giờ. Thật là một mối tình kỳ lạ!
                 thấy trong đôi mắt Bác có bốn chấm sáng, bởi vậy                                       Trong kháng chiến chống Pháp,  ở căn cứ  địa
                 mà đồng bào có nhiều người truyền nhau mắt Bác                                       Trung ương, sâu giữa rừng thẳm, đèo heo hút gió,
                 có bốn con ngươi. Trong tấm bưu ảnh ấy, đôi mắt                                      mỗi lần cán bộ chúng tôi được gặp Bác, thật vui
                 Bác vừa hiền từ, vừa rất cương quyết.                                                mừng, ấm cúng như gặp cha mẹ, như là Bác đem
                    Đón cái tết đầu tiên của đất nước độc lập, tôi                                    gia đình, làng mạc đến giữa chúng tôi. Lớp nghiên
                 được cùng một số vị đại biểu vào Bắc Bộ phủ chúc                                     cứu chính trị năm 1953 tập hợp 400 cán bộ chung
                 tết Bác. Trong đoàn, mấy anh cán bộ còn trẻ dám                                      quanh Trung  ương; về học trong cái hội trường
                 đùa, còn tôi thì tôi rất ngượng ngập. Mặc dù biết                                    rộng lớn dưới bóng cây cao, Bác đến với chúng tôi
                 là trước đây Bác ở chiến khu, các anh ấy cứ gạn                                      bốn lần, tức khắc sự bình thường nhảy vọt thành
                 hỏi Bác: “Thưa Bác, những năm trước Bác ăn tết ở                                     đêm hội lớn, chúng tôi như bỏ chung tâm hồn vào
                 đâu?”. Bác trả lời: “Ăn tết ở mồm”. Thế là các đồng                                  với nhau làm hoa 400 cánh, mà Bác là cái nhụy
                 chí trẻ chịu!                                                                        huy hoàng ở giữa; những lời Bác dạy những đêm
                    Ôi! Những ngày tháng và kỷ niệm lần đầu tiên                                      ấy mãi còn văng vẳng bên tai.
                 Chủ tịch Hồ Chí Minh về giữa nhân dân, có cái gì
                 rất mực mê say và thắm thiết. Khi Bác đứng trên                                                               *
                 bao lơn Nhà hát Lớn, thì đồng bào hô vang “Muôn                                                            *      *
                 năm” đến khản cả cổ, nhiều người nhảy cẫng lên,                                        Hai mươi hai năm rồi, tôi vẫn nhớ  đêm trong
                 nhiều người tung cao mũ của mình. Hôm tổ chức                                        rừng Việt Bắc, giữa hội trường lớn dưới rừng cây,
                 lễ mít tinh để các đại biểu Quốc hội khóa I của Hà                                   trong lớp học tập chính trị, Bác Hồ nói: “Các cô các
                 Nội ra mắt những người đã bầu mình ở khu Việt                                        chú bây giờ không phải là những công chức cũ,
                 Nam học xá, Chủ tịch Hồ Chí Minh là đại biểu Thủ                                     sớm vác ô đi tối vác về, mà các cô các chú là cán
                 đô cũng có mặt. Bác rời ghế ngồi của mình hòa vào                                    bộ, là đầy tớ phục vụ nhân dân”. Bác lại nói: “Ngồi


                                                                  77                                  78
   74   75   76   77   78   79   80   81   82   83   84