Page 914 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 914

ĐẠI TƯỚNG, TỔNG TƯ LỆNH VÕ NGUYÊN GIÁP - MỘT T I NĂNG QUÂN SỰ XUẤT CHÚNG...

                      Đại tướng Võ Nguyên Giáp đã nhiều lần về thăm lại chiến trường xưa
                  (Điện Biên Phủ) và vùng căn cứ cách mạng thời chống Pháp (Thái Nguyên,

                  Bắc Kạn, Cao Bằng....). Ông luôn coi đó là quê hương thứ hai của mình. Ông
                  tâm sự, trò chuyện thân mật, gần gũi, giản dị như người thân về nhà mình.
                  Có lúc ông tâm sự với bà con người dân tộc bằng tiếng nói của họ: Tiếng Tày,

                  tiếng Dao, tiếng Mông. Tháng 10/1994, ông về nơi ra đời của Đội Việt Nam
                  Tuyên truyền giải phóng quân (12/1944)  ở khu rừng Trần Hưng  Đạo (xã
                  Tam Kim, huyện Nguyên Bình, tỉnh Cao Bằng). Bà con các dân tộc  đứng
                  chật kín hai bên  đường chào  đón ông. Ô tô qua chỗ bùn lầy, xe không  đi

                  được, nhiều người muốn được cõng ông qua đoạn đường đó, ông xúc động nói:
                  Đồng bào đối với Đảng, với quân đội tốt quá. Bây giờ, nơi này, nơi khác, dân
                  còn khổ, mình thấy chạnh lòng, thấy mắc lỗi với bà con.

                      Cống hiến cả cuộc đời cho dân tộc, cho nhân dân, đến khi tuổi đã tới 84,
                  vị Đại tướng của nhân dân vẫn canh cánh trong lòng “thấy mắc lỗi với bà
                  con”. Không thể nói gì hơn, một phẩm chất lớn và sâu  đến vậy. Nghĩ về
                  phẩm chất ấy, hôm nay, chúng ta càng thấy chạnh lòng, càng thấy có lỗi!

                  Tôi  đã  đọc  Những bài viết và nói chọn lọc thời kỳ  đổi mới của  Đại tướng
                  Võ Nguyên Giáp và tìm thấy nhiều lần ông nói rằng, trong thời kỳ đổi mới:
                  Tuy  đã có những tăng trưởng  đáng kể, song nước ta vẫn còn là một nước

                  nghèo, tụt hậu, không chỉ so với thế giới mà ngay cả với các nước trong khu
                  vực. Vì vậy, phải cố gắng vươn lên, tiến kịp các nước khác. Điều này rất khó
                  nhưng chúng ta nhất định làm được. Đó là một sự nhắn gửi đầy tâm huyết.
                      Những phẩm chất nhân văn trên gắn với sự nghiệp lớn lao của một Đại
                  tướng văn võ song toàn, “một cây đại thụ rợp bóng nhân văn” hòa quyện làm

                  một trong một tài năng quân sự, một danh tướng của thế kỷ XX. Phẩm chất
                  ấy được Đại tướng rèn luyện trong cuộc đời dài hơn một thế kỷ không chỉ về
                  mặt quân sự, khoa học, chính trị, trí tuệ mà còn là sự tự đào tạo, bồi đắp,

                  nuôi dưỡng sự phong phú, sáng trong của thế giới tâm hồn, cảm xúc. Tình
                  yêu âm nhạc trong ông là biểu hiện sáng rõ nhất. Có lẽ, tôi không lấy hình
                  ảnh ông ngồi chơi đàn piano làm dẫn chứng mà tìm trong đời sống thường
                  ngày của ông và sự ứng xử đẹp đẽ của ông với âm nhạc và các văn nghệ sĩ.

                  Vị Đại tướng lừng danh ấy có một người thầy giáo âm thầm, truyền cho ông
                  những hiểu biết về âm nhạc và cả việc luyện tập chơi đàn piano, đó là Giáo
                  sư - Nhạc sĩ Tô Vũ. Vì thế, trong đời sống của mình, trong ông đâu chỉ có âm


                  912
   909   910   911   912   913   914   915   916   917   918   919