Page 35 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 35

Anh Sáu ngừng lại. Chị Lương Thị Minh Xuân,                                      tốt nghiệp bác sĩ, cũng được phân công đi “B”. Và
                 vợ anh, một phụ nữ phúc hậu, tóc  đã  điểm bạc,                                      vợ chồng tôi ở lại cho đến tận bây giờ...
                 đưa vào hai cốc nước. Tôi mời chị cùng ngồi, nhưng                                       Tạm biệt anh Sáu Giáo, tôi tìm đến nhà anh
                 chị ý nhị từ chối.                                                                   Nguyễn Văn Đức ở phố Hùng Vương. Xe máy đan
                     - Bả vừa ở trong đoàn bác sĩ Việt Nam sang                                       như mắc cửi. Lạng lách. Chen lấn. Bóp còi. Nhoang
                 Nhật Bản dự hội nghị “Di chứng chất độc màu da                                       nhoáng đến chóng mặt.
                 cam” về đó - Anh Sáu đẩy cốc nước sang tôi, nhìn                                         ... Anh Đức chờ tôi nơi cửa. Ở tuổi gần 70, anh
                 theo vợ giải thích - Chú vừa hỏi tại sao tôi không                                   Đức vẫn khỏe. Đỏ đắn. Rắn chắc. Anh vẫn toát lên

                 về  Đoàn “tàu không số” phải không? Có lẽ cũng                                       phong thái của một thủy thủ từng lăn lộn trên
                 tại... bà ấy...                                                                      sông nước.
                     - Tại “bà ấy”?                                                                       - Trên yêu cầu, còn có thể đi biển ngon! - Anh
                     Biết tôi ngạc nhiên, nhưng anh Sáu không vội.                                    cười, nói vui.
                 Anh bảo tôi uống nước, rồi kể, giọng dí dỏm:                                             Nhắc tới những kỷ niệm thời làm lính, anh
                     - Ra miền Bắc dịp đó, tôi và anh em trong đội                                    ham lắm. Không riêng anh Đức, qua các cuộc gặp,
                 được gặp anh Lê Duẩn. Trung ương muốn biết cụ                                        tôi nhận ra rằng những ai từng trải qua cuộc
                 thể hơn phong trào Đồng khởi ở Bến Tre. Tôi báo                                      chiến, trong cái nhộn nhạo xô bồ cầu danh cầu lợi
                                                                                                      hiện tại, những kỷ niệm quá khứ là luồng gió mát
                 cáo những gì  đã chứng kiến. Anh Ba Duẩn vui                                         để phần nào được dịu lại, thanh thản. Tình người,
                 lắm... Cuối buổi, anh hỏi chuyện vợ con. Tôi thưa                                    nghĩa đồng đội, đức hy sinh, lòng vị tha,... của một
                 thật. Vậy là anh Ba cho người điện về Thanh Hoá.                                     thuở là chiếc gậy đỡ để đi nốt quãng đời còn lại...
                 Thanh Hóa trả lời rằng chị Lương Thị Minh Xuân                                           - Chú muốn nghe chuyện vượt biển ra Bắc

                 đang học  ở trường bổ túc Công Nông. Mấy ngày                                        năm 1961 của “thuyền Bến Tre” phải không?- Anh
                 sau tổ chức bố trí cho vợ chồng gặp nhau... Mừng                                     Đức rót nước ra chén, hỏi. - Vẫn nhớ. Những việc
                 quá, đã tám năm xa cách rồi... Thằng Dũng, đứa                                       như vậy quên sao  được... Anh Sáu Giáo nói với
                 con lúc tôi “di cư” còn nằm trong bụng mẹ, lúc này                                   chú rằng ngày 01 tháng 6 thuyền xuất phát hả?
                 đã lên 7... Chẳng hẳn vì việc ấy mà tôi “không đủ                                    Đúng  đó! Chính xác hơn là buổi chiều. Năm giờ
                 tiêu chuẩn” về Đoàn “tàu không số” sao?- Anh Sáu                                     chiều tại một bến vắng thuộc Cồn Tra,  Thạnh
                 cười - Tôi  được  đi học trường Nguyễn Ái  Quốc,                                     Phong, Thạnh Phú. Chú hỏi có lo không? Trời ơi,
                 sau đó vào lại chiến trường... Năm 1965, bà ấy                                       ai nói không lo là xạo. Thuyền nhỏ, máy không đủ


                                                                  33                                  34
   30   31   32   33   34   35   36   37   38   39   40