Page 20 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 20

18          TỔNG BÍ THƯ, CHỦ TỊCH NƯỚC NGUYỄN PHÚ TRỌNG...


                           đổi mới của Đảng, ngồi trong Câu lạc bộ Ba Đình theo dõi qua
                           màn hình vô tuyến các diễn biến của Đại hội, tôi nói nửa đùa
                           nửa thật với anh Trọng:

                                - Này, tôi nghĩ với công việc và tính cách của ông, lại được
                           nhiều Cụ lãnh đạo quý mến, chả mấy chốc ông sẽ làm lãnh đạo
                           cấp cao. Biết đâu khi đó chúng tôi lại đưa tin về hoạt động của

                           ông, lại viết những câu “đồng chí ân cần nhắc nhở”, “đồng chí
                           chỉ rõ…” cũng nên!
                                Sở dĩ tôi nói thế vì gần như đã trở thành công thức đối với
                           các phóng viên chính trị, đưa tin về hoạt động của các vị lãnh

                           đạo Đảng, Nhà nước trong những năm đó đều chỉ in thống nhất
                           theo một bản tin chính thức do Thông tấn xã Việt Nam phát ra

                           (mà thời đó anh em chúng tôi gọi vui là mặc “đồng phục trên báo”)
                           mà trong các tin không thể thiếu những câu chữ như trên. Bây
                           giờ đã có nhiều đổi mới trong cách thông tin, tin tức chính trị,
                           ngoại giao trên báo đã có nhiều đổi mới, phong phú và sinh

                           động hơn, nhưng những câu chữ “nhắc nhở”, “chỉ rõ”, “lưu ý”…
                           khi đưa tin về hoạt động của các vị lãnh đạo cấp cao vẫn còn khá
                           nhiều, chưa có thể bỏ hoặc có câu chữ nào thích hợp thay thế!

                                Anh Nguyễn Phú Trọng tủm tỉm cười, nói:
                                - Ông chỉ được cái hay đùa!...
                                Những năm cùng học Khoa Ngữ văn, Trường  Đại học
                           Tổng hợp Hà Nội, anh Trọng học chuyên về Văn học Nga, còn tôi
                           học Văn học Trung Quốc. Đều là học sinh phổ thông ở Hà Nội,

                           anh học Trường Nguyễn Gia Thiều, còn tôi học Trường Phổ thông
                           3B Lý Thường Kiệt, nhưng anh Trọng “ngoan” và tiến bộ hơn
                           tôi nhiều. Anh Trọng học hành nghiêm túc, là đoàn viên ưu tú, đối
                           tượng kết nạp Đảng trong trường đại học, năm thứ tư đã được
                           kết nạp vào Đảng, còn tôi “chậm tiến” hơn nhiều. Tôi, với thành

                           phần gia đình tiểu tư sản, tuy học phổ thông khá giỏi, thi đỗ
   15   16   17   18   19   20   21   22   23   24   25