Page 21 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 21
Phần I: MỘT NHÂN CÁCH LỚN 19
giải nhì học sinh giỏi văn thành phố Hà Nội (không có giải
nhất) năm học 1961 - 1962, nhưng lại là học sinh cá biệt, chỉ
được hạnh kiểm khá, đến năm thứ ba đại học mới được kết nạp
vào Đoàn. Đang học dở năm thứ tư đại học tôi ra trường, trở
thành phóng viên mặt trận của Thông tấn xã Việt Nam, còn anh
Trọng học hết năm thứ tư được về công tác tại Tạp chí Học tập,
cơ quan lý luận của Đảng. Sau đó, anh được cử đi học tiếp ở
Trường Đảng cao cấp Nguyễn Ái Quốc và được cử đi Liên Xô
làm thực tập sinh và đã bảo vệ thành công luận án Phó Tiến sĩ
tại Viện Hàn lâm Khoa học Xã hội Liên Xô. Phải đến gần 15 năm,
kể từ ngày ra trường năm 1966, sau khi tôi chuyển công tác từ
Nha Trang ra Hà Nội năm 1980, tôi mới có dịp gặp lại anh
Trọng và các bạn cùng lớp cũ trong các lần họp mặt đầu Xuân
hằng năm. Từ đó đến nay, hầu như năm nào, lớp tôi cũng gặp
nhau vào ngày đầu Xuân và anh Nguyễn Phú Trọng thường có
mặt đều đặn, kể cả khi đã giữ cương vị cao cấp của Đảng và
Nhà nước. Chỉ khi nào anh vì công việc mà không có mặt ở Hà
Nội thì mới vắng mặt hoặc khi có cuộc họp quan trọng thì dù có
muộn anh Trọng vẫn đến để gặp bạn bè. Năm 2010, lớp tôi họp
mặt đầu Xuân tại Đài Tiếng nói Việt Nam, số 58 phố Quán Sứ,
Hà Nội, anh Trọng cũng đến dự. Sau hôm họp mặt ấy, tôi có
viết một bài trên blog của mình, nhan đề “Ba năm nữa mong
còn đông đủ như hôm nay”, trong đó có câu: “Vì bận họp, gần
11 giờ 30 phút anh Nguyễn Phú Trọng mới đến họp lớp được.
Có thể nói anh Nguyễn Phú Trọng là người được bạn bè lớp tôi
quý mến, không phải vì chức vụ hiện nay anh đảm nhiệm…
Anh Nguyễn Phú Trọng là người bạn được bạn bè cùng lớp có
chung nhận xét là “một người tử tế””.
Tôi và bạn bè tôi nhận xét về anh Trọng như vậy là bởi
anh là một người có tấm lòng đồng cảm và sẻ chia với mọi
buồn vui, mất mát, đau thương của bạn bè. Đám tang cha mẹ