Page 475 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 475
đối mặt với ta cả trên bàn đàm phán và trên chiến trường ngay từ
những ngày đầu sau Cách mạng Tháng Tám, rồi sau toàn quốc
kháng chiến, Xalăng rõ ràng cũng là một viên tướng thâm hiểm.
Trong bối cảnh Đờlát đi vắng, nếu Xalăng vội tung quân quy mô
lớn đi ứng cứu vùng mỏ, ta có điều kiện đánh viện, thì rõ ràng cục
diện chiến trường Đông Bắc đã khác. Điều đó giải thích vì sao các
GM của địch án binh bất động cho đến khi Đờlát về. Cũng qua hai
chiến dịch vừa qua, cả Đờlát và Xalăng đã thấy sự lớn mạnh của
quân đội ta. Sau Chiến dịch Vĩnh Yên, chính Đờlát đã thừa nhận
với Xalăng điều đó, khi nói rằng đối thủ của họ không phải là một
lực lượng có thể xem thường. Đã qua rồi cái thời mà tướng lĩnh
Pháp mong đợi và thách thức ta “công khai xuất đầu lộ diện” trong
những trận đánh của chiến tranh quy ước để bị chúng tiêu diệt. Đó
là chuyện của mấy năm trước, cái thời của Valuy, Bledô và
Cácpăngchiê. Với thất bại có ý nghĩa chiến lược thu đông năm
1950, sự ra đi của Cácpăngchiê đánh dấu một bước ngoặt trong sự
nhìn nhận của tướng lĩnh Pháp đối với đối thủ của họ trên chiến
trường. Đội quân cách mạng súng trường, chân đất, với quy mô tổ
chức tới đại đoàn, đã chủ động đi tìm những con chủ bài của địch
mà đánh, không chỉ ban đêm và trên chiến trường rừng núi, mà
công khai đối mặt với chúng ngay cả ban ngày và trên địa hình
trống trải. Sự thay đổi về chất đó trong lực lượng so sánh khiến cả
Đờlát và Xalăng phải suy nghĩ cần phải làm gì để đối phó có hiệu
quả với một đối thủ, dù quân số và trang bị còn hạn chế, nhưng
chính họ cũng nhận thấy là không thể xem thường.
Riêng với ta, trên bước đường tiến lên đánh vận động chiến
quy mô lớn, nhìn vào sức người, sức của của ta, cụ thể là 6 đại
đoàn bộ binh chủ lực trong tổng dân số vài chục triệu người và
phân tích lối đánh “biển người” của Giải phóng quân Trung Quốc
trong công cuộc kháng Mỹ viện Triều, Cụ Hồ nhắc nhở ông Giáp:
Phải đánh theo cách đánh của ta, phải hết sức tiết kiệm xương
473