Page 516 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 516

sau này ta được biết qua hồi ký của Tướng Xalăng, cuộc hành binh
                           này bắt nguồn từ một bức thư của Pari.
                              Sau chuyến đi cầu viện, trưa ngày 11/10, Đờlát về đến Sài Gòn.
                           Ngay sau đó là cuộc duyệt binh lớn đón tiếp Tổng Tham mưu trưởng
                           Hoa Kỳ, Tướng Côlin  (Collins).  Đờlát trực tiếp  điều hành  cuộc
                           nghênh đón trọng thị này, như để đáp lại “thịnh tình” của phía Hoa

                           Kỳ đón tiếp ông ta ở Niu Oóc và Oasinhtơn vừa qua và về lâu về dài,
                           còn hy vọng nhiều hơn nữa những chuyến hàng viện trợ quân sự
                           Mỹ. Sau khi Côlin rời Sài Gòn, Tướng Xalăng mới nhận thấy Tổng
                           Chỉ huy của mình có nhiều nét thay đổi. Cái chết của Bécna và căn
                           bệnh ung thư hiểm nghèo đã khiến Đờlát lộ rõ tâm trạng mệt mỏi,
                           chán chường. Ông ta luôn luôn thể hiện sự lo lắng khi mùa khô tới,
                           đối phương sẽ hoạt động thế nào, trên hướng nào.

                              Đầu tháng 11, Đờlát ra Bắc, khen thưởng không quân và các
                           đơn vị chiến đấu ở Nghĩa Lộ, đi kiểm tra tình hình xây dựng phòng
                           tuyến, đốc thúc việc tổ chức thêm các đơn vị quân ngụy và việc đặt
                           nền móng cho các sư đoàn cơ động DMT. Ông ta hy vọng “không có
                           chuyện gì xảy ra” trước khi mấy công trình lớn đó sắp hoàn thành

                           trong một thời gian ngắn, khi đó mới thật sự sẵn sàng để hoặc là
                           chủ động tiến công ra vùng của Việt Minh hoặc là “nghênh tiếp”
                           các cuộc ra quân của  đối phương.  Đúng lúc  đó, chiều ngày 4/11,
                           Đờlát nhận được thư của Pari thúc giục Tổng Chỉ huy tiến công, cố
                           giành một thắng lợi quân sự. Viên Tổng Chỉ huy Pháp than phiền
                           vì cho rằng bị “bọn tướng lĩnh quan liêu bàn giấy”  ở Bộ Chiến
                           tranh đánh giá mình “án binh bất động”. Nhưng rồi nghĩ lại, thấy

                           Pari có lý: Triển vọng của quân tăng viện và chiến phí chỉ có thể
                           thành hiện thực nếu chiến trường giành được một chiến tích đáng
                           kể làm hậu thuẫn cho việc Quốc hội thông qua ngân sách chiến
                           tranh tài khoá 1952-1953.
                              Xalăng và Đờ Linarét được vời tới, cùng Tổng Chỉ huy bàn việc

                           thực hiện ý đồ của Pari. Tiến công, nhưng hướng nào? Thanh Hoá?


                           514
   511   512   513   514   515   516   517   518   519   520   521